Hai canh giờ sau, rốt cuộc thi đấu tràng cũng đã kết thúc, dựa theo đánh giá của các vị Luyện Đan Sư tam phẩm ở đây, Vũ Phàm thuận lợi giành vị trí quán quân, đứng thứ hai là Lâm Thu Hà, tiểu cô nương có vết bớt trên mặt và xếp thứ ba là Tiếu Ngưng Nhi.
Lâm Thu Hà cũng luyện chế ra được bảy thành dược lực Trúc Cơ Đan nhưng tỷ lệ thành đan chỉ có 3 thành, lại thêm thời gian ngưng luyện lâu hơn Vũ Phàm gần như gấp đôi nên chỉ có thể xếp hạng hai.
Tiếu Ngưng Nhi thông qua áp lực của cuộc thi này mà cũng lần đầu thành công luyện chế được bảy thành dược lực Trúc Cơ Đan, tỷ lệ thành đan cũng là 3 thành, nhưng thời gian ngưng luyện lâu hơn Lâm Thu Hà cho nên xếp hạng ba.
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của mọi người có mặt ở đây, bọn họ liên tục bàn tán về thiên phú đan đạo và xuất thân của mấy người Vũ Phàm, hầu như cả ba người đứng đầu thi đấu tràng lần này đều có xuất thân thần bí.
Lão tổ Tào Thái An híp mắt nhìn kỹ lại Lâm Thu Hà một lần nữa, đột nhiên lão nở một nụ cười thâm thúy, lão tiến nói nhỏ với hạ nhân cái gì đó rồi xoay người rời đi.
Lúc này ba người Vũ Phàm cũng đã nhận xong phần thưởng của mình.
Vũ Phàm đang dẫn theo Ngưng Nhi trở về khách điếm thì hạ nhân của Tào gia tiến tới chỗ bọn họ.
Vũ Phàm khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh lấy lại sắc thái bình thường, tên hạ nhân vội cung kính với với Vũ Phàm.
- Nhị vị đan sư, lão tổ Tào gia muốn thiết đãi yến tiệc chúc mừng ba vị đan sư đứng đầu cuộc thi, nên phái tiểu nhân đến đây gửi lời mời nhị vị đến Tào gia làm khách vài ngày.
Vũ Phàm liền vui vẻ nói:
- Đa tạ hảo ý của Tào gia, nhưng mấy ngày tới ta phải theo chân Bảo Kim Thương Đoàn tiến về Trung Thổ e rằng không thể tham gia.
Tên hạ nhân dường như đã biết trước điều này, hắn nói:
- Khương đại sư an tâm, chuyện này lão tổ đã có sắp xếp, sau khi tham dự yến tiệc, Tào gia sẽ phái người hộ tống chư vị đi Trung Thổ an toàn.
Vũ Phàm trong lòng âm thầm tính toán một chút, rồi nói với tên hạ nhân.
- Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh!
Tên hạ nhân vui vẻ nói:
- Tiểu nhân sẽ cho người đến khách điếm đón nhị vị! Tiểu nhân xin phép cáo từ.
Hắn cúi người thi lễ với Vũ Phàm rồi rời đi.
Lâm Thu Hà trên đường trở về hội ngộ với sư phụ nàng cũng nhận được lời mời tương tự, nhưng chỉ khác là lão tổ Tào gia còn mời cả sư phụ của nàng, chuyện này nàng không dám tùy ý quyết định nên liền nói với tên hạ nhân Tào gia.
- Chuyện này ta phải hỏi ý kiến của sư phụ ta rồi mới có thể trả lời ngươi được.
Tên hạ nhân nghe thấy vậy không hề tỏ ra bất kỳ thái độ gì, ngược lại còn vô cùng cung kính nói:
- Vâng thưa đại sư, tiểu nhân sẽ chờ ở bên ngoài.
Nói rồi hắn nối gót đi theo sau Lâm Thu Hà trở về khách điếm nơi nàng và sư phụ đang ở.
Một lúc sau, Lâm Thu Hà đi xuống nói với hắn.
- Sư phụ ta đã đồng ý.
Tên hạ nhân nghe thấy vậy liền mừng rỡ đáp lời.
- Đa tạ đại sư, tào gia sẽ cho người đến đón, xin hai người cứ chờ ở đây.
Lâm Thu Hà khẽ gật đầu rồi quay trở lại phòng của mình.
Xế chiều, đám người Vũ Phàm, Lâm Thu Hà đã đến biệt viện dành cho khách của Tào gia, nơi này toát lên vẻ xa hoa sang trọng ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Tường gạch, mái ngói, sân vườn rộng rãi thoáng đãi, có cả tiểu cảnh để thư giãn quả là phủ đệ của đại thế gia Trịnh Châu thành.
Toàn bộ nội thất ở bên trong phòng được chế tác hết sức tinh xảo, hầu hết đều sử dụng nguyên liệu quý hiếm tạo thành, bài trí gọn gàng tinh tế vô cùng.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống cái bàn, rồi cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.
Hắn nhắm mắt lại ngưng thần nhập định, thần thức lập tức tản ra xung quanh bao phủ một phạm vi rộng gần năm trăm trượng, toàn bộ động tĩnh ở chỗ này đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Thần thức của hắn đã đạt đến cảnh giới Tam Tài, nếu như phát giác được thần thức của hắn thì đối phương cũng phải có cảnh giới tương đương hoặc cao hơn.
Mà bình thường tu sĩ cũng ít khi chú trọng đến tu luyện thần thức mà thường để nó tự tăng chủ yếu tinh tiến theo tu vi, mà cảnh giới Tam Tài này tu sĩ bình thường muốn đạt được cũng phải là cao thủ Hóa Thần kỳ trở lên.
"Một, hai, ... năm tên!" Vũ Phàm cười lạnh, rồi thu lại thần thức của mình.
Hắn bắt đầu bày trí cảnh giới và cạm bẫy ở xung quanh gian phòng, thao tác vô cùng thành tạo, chỉ khác là bây giờ thủ đoạn của hắn đã tinh vi hơn nhiều so với lúc trước.
Làm xong xuôi, Vũ Phàm và Ngưng Nhi đi ra ngoài sân ngồi dưới tán cây thưởng thức trà chiều, nghỉ xả hơi sau một ngày dài.
- Ngưng Nhi, đoạn thời gian tới ta dự định sẽ hỗ trợ muội luyện hóa thú hỏa Hỏa Diệm Sư Tinh, để muội sớm ngày đột phá Luyện Đan Sư nhị phẩm, rồi đăng ký với Luyện Đan Các ở Trung Thổ thành, sau này muội sẽ sinh hoạt ở đó.
Tiếu Ngưng Nhi ôm ly trà ấm trong tay, nàng thấp giọng nói:
- Nếu được thì muội vẫn muốn vào Thương Huyền tông ở cùng với sư huynh hơn.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Muội đừng lo, nếu có thể ta sẽ mang muội vào theo, nhưng trước mắt cứ dự trù như vậy đã, dẫu sau có Luyện Đan Các bảo hộ, muội cũng không quá lo lắng chuyện sinh hoạt ở Trung Thổ thành, như vậy ta cũng an tâm hơn một chút.
Ngưng Nhi nhu thuận gật đầu.
- Ngưng Nhi hiểu.
- Ừm.
Hắn khẽ nhấp ngụm trà rồi đưa mắt nhìn ra xa, tạm thời đây là phương án tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Tào An cẩn trọng theo chân lão tổ của Tào gia đến thỉnh an sư phụ của Lâm Thu Hà.
Đến trước lối vào biệt viện dành cho hai sư trò Lâm Thu Hà, Tào Thái An liền ngừng lại nói vọng vào bên trong.
- Nam Cung sư muội, Tào Thái An ta muốn gặp sư muội một lát!
Tào An trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của vị sư phụ thần bí này của Lâm Thu Hà, rối cuộc nàng là ai tại sao lão tổ của hắn lại cung cung kính kính như vậy.
Lâm Thu Hà nhanh chân bước đến trước mặt Tào Thái An, nàng nói:
- Tiền bối, mời người theo ta!
Nói rồi nàng đi trước dẫn đường cho hai người.
Nam Cung đại sư tuy tuổi tác đã ngoài ba trăm nhưng dung nhan lại trông như thiếu nữ đôi mươi, vô cùng xinh đẹp, nước da của nàng mịn màng trắng ngần làm Tào An nhìn đến ngẩn người.
Hắn biết mình thất thố vội xấu hổ cúi đầu, Nam Cung đại sư thấy vậy cũng không hề lên tiếng trách phạt, nàng dùng ngữ khí ôn hòa nói với Tào Thái An.
- Tào huynh, lâu ngày không gặp!
Lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ít ra đối phương cũng còn cho lão một ít mặt mũi, lão hòa hòa khí khí nói:
- Nam Cung sư muội, lâu ngày không gặp! Ta còn ngỡ là muội sẽ không chịu gặp mặt ta nữa chứ, haha ...
Nam Cung Uyển khẽ mỉm cười, nàng nói:
- Nói thật, vốn dĩ là muội cũng không muốn rườm rà như thế này, nhưng tiểu tử đó làm muội khá tò mò.
Lão chậm rãi hỏi lại nàng:
- Ý muội là tên tiểu tử họ Khương?
Nam Cung Uyển khẽ gật đầu, nàng hỏi lão:
- Tào huynh có tra được thân phận của hắn không?
Lão nâng chén trà lên mũi ngửi qua một lượt rồi chậm rãi nói:
- Thân phận này của hắn là giả, thực hư vẫn chưa có tra đến! Nhưng có lẽ xuất thân từ Chu Liệt Quốc.
Nam Cung Uyển gật đầu hỏi lại.
- Chẳng phải chỗ đó đang bị đám Thất Đại Tà Phái tấn công sao?
Tào Thái An gật đầu, lão nói:
- Đúng vậy, nhưng hắn không phải là người chạy nạn, dường như đến Trung Thổ là có chủ đích.
Nam Cung Uyển nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi không nói gì về chuyện này nữa, nàng nói:
- Huynh muốn gặp ta hẳn là còn có chuyện khác.
Lão nhìn sang Tào An rồi nói với nàng:
- Ta muốn cầu muội một viên Tẩy Tủy Đan cho Tào An.
Nàng thâm thúy nhìn Tào An một cái thật sâu rồi nói:
- Chuyện này tất nhiên có thể, đổi lại 2 cái ân tình của Tào gia!
Tào Thái An liền gật đầu đồng ý:
- Đa tạ muội! Dược liệu ta đã chuẩn bị đủ cho luyện chế 10 viên, Tào gia ta chỉ lấy 5 viên phần còn lại là của muội.
Tào Thái An hắn là kẻ thức thời, biết thế nào là đủ, quan trọng là phải giữ được mối quan hệ với Nam Cung Uyển, cho nên không tiếc giá nào cũng phải làm nàng vui vẻ hài lòng.
Đối với Luyện Đan Sư cấp cao bọn họ thường dùng ân tình của một gia tộc để làm cái giá để luyện đan, cái ân tình này có thể là một lần trợ giúp bọn họ làm việc gì đó có thể là săn giết yêu thú cấp cao hoặc cũng có thể tiêu diệt kẻ thù, cũng có thể là yêu cầu một vật phẩm có giá trị tương đương đan dược, cũng chính vì lý do này mà bình thường ít người dám trêu chọc Luyện Đan Sư cấp cao, bởi vì mối quan hệ của họ thường rất sâu rộng.
Hơn nữa, thường những gia tộc chịu ơn Luyện Đan Sư sẽ đồng ý vì Luyện Đan Sư mà trả thù cho kẻ ra tay sát hại bọn họ, coi như là một cái điều kiện tiên quyết.