Chương 66: Nhân chi sơ tính bổn thiện ?

Vũ Phàm tuỳ tiện ngồi xuống một chỗ tương đối bằng phẳng, bắt đầu ngưng định nhập thiền thôi động chân khí trị liệu thương thế dưới sự bảo hộ của đám người Lăng Hàn.

Cũng may là lực phòng ngự của Vũ Phàm cũng không tồi cho nên bị thương cũng không quá nặng chỉ cần tịnh dưỡng một lúc là có thể ổn định lại ngay.

Tuy vùng ngực của hắn bị dư uy một quyền vừa nãy làm cho thụ thương nhưng cũng chỉ là ở bên ngoài mà thôi chưa đến nỗi trọng thương.

Khoảng một canh giờ sau, đệ tử của hai tông môn tập trung về đại điện càng lúc càng đông nhưng đại môn ở đây vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp mở ra cả, đám thiên kiêu ở Hoàng Thiên tông đã thử mọi cách nhưng cánh cửa vẫn sừng sững đứng đó.

Vũ Phàm lúc này cũng đã trị thương xong, hắn đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phát hiện ra Vân Triệt vẫn chưa có đến đây, Vũ Phàm lên tiếng hỏi:

- Vân Triệt không đi cùng mọi người sao?

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Từ lúc vào đây đến bây giờ bọn ta chưa từng gặp qua hắn.

Vũ Phàm cảm thấy có chút lo lắng, hắn có dự cảm không lành về chuyện này.

Nhưng hắn không muốn làm mọi người lo nghĩ mà phân tâm ảnh hưởng đến những chuyện kế tiếp.

Mấy người kia cũng không ngốc, bất giác không khí trở nên nặng nề, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là chờ đợi ở chỗ này, ở trong này lớn như vậy muốn tìm được hắn cũng rất khó khăn.

Đột nhiên bầu trời đổi màu cam sắc, vân vụ tề tụ ở trên đỉnh đại điện, gió thổi lồng lộng không ngớt.

Cánh cửa đại môn cao lớn hơn năm trượng kia nặng nề phát ra tiếng động trầm thấp, bắt đầu rục rịch di chuyển để lộ ra một cái thông đạo chỉ vừa một người lọt qua.

Nhạc Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, hắn giậm một cái trên mặt đất, chân khí màu bàng bạc khẽ lưu chuyển dưới bàn chân đẩy cả người hắn lao nhanh về phía trước, tất nhiên Thanh Phong hắn phải là kẻ tiến vào đầu tiên.

Theo sau hắn chính là Triệu Lệ Dĩnh, hình như nàng là nhị sư tỷ ở ngoại môn Hoàng Thiên tông cho nên không ai dám tranh với nàng cả.

Một lát sau, đám người Hoàng Thiên Tông cũng đã vào hết bên trong.

Bây giờ mới đến lượt đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn.

Lăng Hàn nhanh nhẹn phi thân lao qua kẽ hở giữa hai cánh cửa huyền thiết nghìn năm tiến vào trước, tiếp theo đó là Ngô Vũ Thiên rồi mới tới Vũ Phàm.

Bọn họ cứ tuân theo thứ tự xếp hạng tỷ võ mà lần lượt tiến vào đại điện tham gia khảo hạch tiếp nhận truyền thừa.

Phút chốc từ một quảng trường gần chín mươi người giờ đây trở nên hiu quạnh, không có lấy một bóng người.

Cánh cửa huyền thiết nặng nề đóng lại, bầu trời chuyển màu từ cam sắc sang tử sắc quỷ dị, vân vụ cũng chuyển dần sang màu đen.

Bên trong đại điện nhìn vô cùng rộng lớn, ước chừng to hơn cả đại quảng trường của Đạo Tiên sơn môn, đến cả đệ tử của Hoàng Thiên tông cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

- Thật lớn a!

- ...

Một số người lên tiếng cảm thán.

Bên trong đại điện bố trí nhiều ngóc ngách như mê cung, mỗi hành lang đều có ba bốn nhánh rẽ dẫn tới các thông đạo và gian phòng khác nhau, có gian phòng chứa kỳ trân dị thảo, có gian phòng chứa vũ kỹ công pháp mà cũng có gian phòng chứa bẫy rập giết người.

Đám người vào trước đã tản ra khắp nơi tìm kiếm bảo vật bên trong đại điện, nhất là truyền thừa ở nơi này.

Nhưng khắp nơi trong đại điện đều có bố trí cạm bẫy giết người, từng tiếng hét thảm vang lên khắp đại điện, máu đã bắt đầu đổ, không những vậy mạng người cũng đã dần dần rơi rụng.

Nhưng đám tu sĩ ở đây ai cũng như ai đều là những kẻ cầu phú quý trong sinh tử!

Cho nên dù biết có nguy hiểm nhưng bọn họ đều liều mạng mà tiến lên, nếu như họ cứ nhút nhát ở lại phía sau khẳng định bảo vật ở phía trước đều bị người khác chiếm hết.

Thậm chí là đã bắt đầu xảy ra tranh chấp giữa các đệ tử với nhau chỉ để tranh giành món bảo vật ưa thích.

- Tên kia mau giao ra đây, ta tha cho ngươi một mạng!

- Nói nhảm!

- Hừ ...

Bành! ... Bành!

"Rốt cuộc là nhân chi sơ tính bổn thiện hay nhân chi sơ tính bổn ác đây?" Vũ Phàm tự vấn bản thân.

Chợt hắn nhớ lại một chút chuyện xưa rồi nở một nụ cười tà mị.

"Vẫn là nhân chi sơ tính bổn ác a!"

Vũ Phàm phi thân lao về phía trước, hắn nói với đám người Lăng Hàn.

- Theo ta!

Thần thức của Vũ Phàm rất mạnh hơn nữa ngũ quan của hắn vô cùng nhạy bén nên đi trước thăm dò, nhờ vậy mà bọn họ thuận lợi né tránh cơ quan mà đi sâu vào bên trong tìm đến một góc nhỏ chưa có ai để ý tới.

Vũ Phàm lấy ra Nhất Niệm kiếm oanh kích liên tục lên quang mang hộ tráo bảo vệ cửa gian mật thất trước mặt, mấy người Lăng Hàn cũng nhanh chóng hỗ trợ.

Ước chừng khoảng năm phút thời gian, bọn họ cũng thành công phá vỡ trận pháp phòng ngự bảo hộ ở đây thuận lợi tiến vào bên trong mật thất.

Bên trong chứa vô số thảo dược và đan dược các loại, dường như là một cái đan khố nhỏ, mấy người bọn họ liền chia nhau thu vào nhẫn trữ vật trước rồi tính chuyện phân chia sau.

Vũ Phàm nhanh chóng để ý đến mấy quyển bút lục ở trên bàn, hắn nhanh tay thu lại vào nhẫn trữ vật của mình, rồi mới quay sang thu gom thảo dược và đan dược.

Đối với Vũ Phàm hắn thì tri thức vô cùng quan trọng!

Sau khi đã dọn sạch sẽ mọi thứ thì bọn họ nhìn lại một lượt rồi mới quyết định rời đi, Vũ Phàm chợt thấy một cái đỉnh nhỏ bằng nắm đấm ở góc phòng, nhìn vô cùng tầm thường không có gì đáng chú ý.

"Thôi thì cứ thu vào trước vậy!" Vũ Phàm lẩm nhẩm một mình.

Nói rồi hắn tiện tay thu nó vào trong nhẫn trữ vật rồi đuổi theo đám người Lăng Hàn.

Xiu! ... Xiu!

Choang! ... Choang!

Tần Ngạo vô tình giẫm vào cơ quan ở đây, một loạt mưa tên bắn về phía bọn họ, lực đạo không nhỏ cũng may Vũ Phàm và Lăng Hàn kịp thời ứng biến, lấy ra vũ khí đánh bạt loạt mưa tên này ra ngoài, bảo vệ mọi người ở phía sau.

- Thật nguy hiểm! - Lăng Hàn cảm thán.

Hai tay hắn có chút tê sau khi chống đỡ một loạt công kích vừa nãy.

- Cẩn thận một chút! Đi theo đúng bước chân của ta!

Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở, hắn có thể cảm nhận được một phần nào đó điểm dị thường ở trên mặt đất nên có thể dễ dàng phát hiện ra cơ quan bố trí ở đây, dường như đây là bản năng của Hoàng Kim Xích Ngô Công mà hắn được cộng hưởng.

Đột nhiên từ phía sau vọng lại tiếng của Triệu Lệ Dĩnh.

- Vũ Phàm, ta có chuyện muốn nói!

Vũ Phàm nhíu mày, hắn xoay người nhìn nàng, giọng có chút tức giận nói:

- Có chuyện gì?

Triệu Lệ Dĩnh tự dưng cảm thấy có chút không thoải mái ở trong lòng, "hắn giận ta?", nàng nhỏ giọng nói:

- Ta cần một cái nhẫn trữ vật!

Vũ Phàm hừ lạnh nói:

- Liên quan gì đến ta?

Nàng tức giận nói:

- Này, ngươi ... đừng có quá đáng mau đưa cho ta một cái nhẫn trữ vật!

Nàng không thể nói việc hắn trấn lột nàng ra ngoài cho nên chỉ đành lớn tiếng đòi hỏi, người ngoài không rõ nội tình liền cho rằng nàng vô duyên vô cớ đòi hỏi với hắn. Vũ Phàm cười lạnh nói:

- Cũng được, nhưng ta muốn cái phi châm!

Triệu Lệ Dĩnh lập tức gấp gáp nói:

- Không được!

- Vậy thì không có gì để nói nữa! Cáo từ!

Hắn vậy mà thật sự xoay lưng rời đi, nàng đỏ mặt nói lớn:

- Ta đưa phi châm cho ngươi là được đúng không? Mau đưa ta nhẫn trữ vật!

Nói rồi nàng dùng toàn lực ném phi châm về phía của hắn, Vũ Phàm dùng hai ngón tay dễ dàng đón lấy, làm nàng cũng có chút bất ngờ, "vậy mà cũng đỡ được, là ta xem thường hắn rồi a!".

Vũ Phàm lạnh lùng quăng lại cho nàng một cái túi trữ vật trống không, cái này cũng không tính là nhỏ, nàng đưa tay đón lấy liền tức giận không nói thành lời:

- Ngươi ... ?

- Ngươi cái gì, một cái phi châm đổi một cái túi trữ vật là ta đã thiệt thòi rồi, ngươi ngươi cái gì!

Vũ Phàm vô sỉ nói, hắn chỉ thấy cái phi châm này dường như được chế tạo bằng nguyên liệu rất tốt nên muốn đổi lấy để làm ám khí cho mình nhưng hắn không hề biết cái phi châm này có ý nghĩa rất khác với nàng.

Triệu Lệ Dĩnh tức đến nỗi không nói thành lời, dùng dằng bỏ đi!

"Aaa ... lão thiên a, tại sao ta lại dây vào tên khốn nạn như hắn chứ?"