Ba ngày sau, không nằm ngoài tính toán của Vũ Phàm và đại trưởng lão, Ngô Vũ Thiên thất bại thảm hại trước Lăng Hàn.
Chuyện này nhanh chóng thành một trò cười và chủ đề bàn tán ở ngoại môn Đạo Tiên sơn môn thậm chí cao tầng tông môn cũng đã chú ý đến việc này, đại trưởng lão phải dùng không ít tiền bạc để lo lót cho cao tầng bên trên.
- Hừ, vô dụng!
Lão hừ lạnh nói với Ngô Vũ Thiên đang quỳ ở dưới mặt đất, nếu hắn thắng thì còn tốt, ít ra lão còn gỡ gạc được một chút mặt mũi, nào ngờ tên này lại thua thảm hại bị đối phương đánh cho bất tỉnh trên võ đài.
- Sư phụ mong người giơ cao đánh khẽ, chỉ là đệ tử nhất thời sơ suất!
Ngô Vũ Thiên lo âu cố gắng xoa dịu cơn giận dữ của lão, hận ý của hắn đối với Vũ Phàm đã lên đến đỉnh điểm, cũng chỉ vì đối phương mà hắn thân bại danh liệt.
- Ngươi bây giờ còn nói được lời này? Cho dù người có dùng hết lực bình sinh cũng không thể thắng được đâu, đúng là tên ngu xuẩn!
Lão tức giận vỗ mạnh lên bàn quát thẳng vào mặt Ngô Vũ Thiên.
"Vũ Phàm! Tất cả là tại tên khốn nạn nhà ngươi!"
Đến bây giờ Ngô Vũ Thiên vẫn cố chấp đổ lỗi tất cả những chuyện này lên đầu của Vũ Phàm không chịu chấp nhận sự yếu kém của bản thân.
...
Sau ngày hôm đó Lăng Hàn lập tức sai người đưa đến cho Vũ Phàm một cái ngọc bài tinh xảo.
Khối ngọc bài này đại biểu cho Lăng gia nợ người cầm ngọc bài một cái ân tình, có thể dùng để đổi lấy một lần luyện chế Nhân giai tinh phẩm pháp khí.
Như vậy chuyện pháp khí Vũ Phàm đã không còn phải lo nữa, bây giờ hắn chỉ cần tập trung vào đột phá tu vi và bồi dưỡng Hoàng Kim Xích Ngô Công mà thôi.
Vũ Phàm chậm rãi thu công đứng dậy đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Hắn len lỏi qua mấy con đường nhỏ ngoằn nghèo đi đến một rừng trúc sâu bên trong tông môn, chỗ này cây cối rậm rạp rất dễ để lẩn trốn.
Vũ Phàm tìm một chỗ kín đáo thay đổi y phục lại lấy mặt nạ đeo lên rồi mới tiến vào đây.
Bên trong không ít người đeo mặt nạ ngồi bày bán đủ loại vật phẩm, cái gì cũng có chỉ cần ngươi có tiền mua là được.
Khu vực này còn được gọi là chợ đen ở bên trong tông môn.
Vũ Phàm một thân hắc y, trên mặt đeo một cái mặt nạ kỳ lạ, len lỏi qua đám người ở phía trước, đến thẳng một sạp quen thuộc, hắn cất giọng hỏi.
- Xích Túc Ngô Công của ta đã có chưa?
- Đã có đủ 200 con, 20 viên Luyện Khí Đan của ta đâu?
- Đây!
- Thành giao.
Vũ Phàm cầm lấy hộp gỗ lớn đựng 200 con Xích Túc Ngô Công cất vào bên trong không gian giới chỉ, rồi nhanh chân rảo bước rời khỏi nơi này.
Bởi vì hắn muốn giữ kín chuyện luyện Cổ cho nên mới dùng phương thức này để che giấu đi.
Vũ Phàm đi sâu vào rừng trúc đi loanh quanh một hồi không thấy có người đi theo, hắn mới cởi bỏ lớp nguỵ trang sau đó rảo bước đi ra ngoài bằng một con đường khác.
"200 con Xích Túc Ngô Công này hẳn là có thể giúp cho Hoàng Kim Xích Ngô Công tăng thêm một bậc độc tính và tư chất, lại dùng thảo dược bồi dưỡng nhục thân hẳn là sau này tư chất tăng lên không ít."
Cổ Sư có thể dùng Cổ Trùng để phụ thể gia tăng sức chiến đấu tuy nhiên mức độ lớn nhỏ lại hoàn toàn phụ thuộc vào tư chất và tu vi của Cổ Trùng mạnh hay yếu, hoặc trực tiếp gọi nó ra chiến đấu nhưng Vũ Phàm không nghĩ cách thứ hai sẽ có nhiều lợi thế bằng cách thứ nhất.
Nghĩ nghĩ một lúc thì Vũ Phàm thì cũng đã về đến phòng của mình, sau khi đóng cửa lại cẩn thận Vũ Phàm mới triệu hồi Hoàng Kim Xích Ngô Công ra ngoài.
Từ trong mi tâm của hắn một con ngô công nhỏ bằng ngón út nhanh chóng bay ra, nó từ từ hoá lớn dần cho đến khi to bằng ngón chân cái thì dừng lại, nó ngóc đầu lên nhìn về phía Vũ Phàm chờ hắn ra lệnh.
"Ăn chúng!" Vũ Phàm tâm niệm vừa động, con Hoàng Kim Xích Ngô Công liền trườn vào bên trong hộp gỗ, bắt đầu cắn nuốt mấy con Xích Túc Ngô Công ở bên trong, nó ăn một lần hơn ba chục con thì dừng lại bắt đầu trườn ra ngoài rồi thu nhỏ người trở về bên trong Chân Nguyên Hải của hắn.
"Có lẽ số lượng cắn nuốt tối đa của nó hiện tại là 35 con Xích Túc Ngô Công" Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi dùng thần thức quan sát nội thể.
Ở bên trong Chân Nguyên Hải, con Hoàng Kim Xích Ngô cuộn tròn mình lại, bắt đầu quá trình hấp thu và đồng hoá năng lượng của đám Xích Túc Ngô Công mà nó cắn nuốt vừa nãy.
Ở đầu mấy cái chân của nó bắt đầu đổi dần sang màu đỏ nhạt, nhưng phải để ý kỹ lắm mới có thể phát hiện ra điều này.
Vũ Phàm thấy nó không có dấu hiệu gì là bất ổn thì mới an tâm thu hồi lại thần thức.
"Hôm nay tạm thời như vậy đã!"
Vũ Phàm dự định đi gặp đám người Vân Triệt và Chu Tử tán gẫu thì một tên dược đồng đứng ở bên ngoài gọi hắn.
- Vũ Phàm sư huynh, trưởng lão Nguỵ Hiên cho gọi huynh!
- Ta biết rồi! - Vũ Phàm đáp lời.
Hắn cất hộp gỗ chứa Xích Túc Ngô Công vào bên trong không gian giới chỉ, lại chỉnh trang y phục một lượt rồi đẩy cửa bước ra ngoài, vừa thấy tên kia Vũ Phàm đã hỏi:
- Đệ có biết là chuyện gì không?
Chỉ thấy hắn lắc đầu cẩn trọng nói:
- Trưởng lão Nguỵ Hiên không có nói rõ là chuyện gì, chỉ thấy có chút gấp gáp.
Vũ Phàm gật đầu rồi rảo bước đi nhanh, "lại xảy ra chuyện gì rồi, không lẽ phía Nam lại yêu cầu viện trợ thêm tu sĩ", Vũ Phàm suy đoán thử lý do sư phụ cho gọi hắn.
Đột nhiên hắn nhớ đến khi chiều có nghe đám đệ tử nội môn nói về bí cảnh gì đó, khả năng sư phụ gọi hắn là vì chuyện này.
Nói về bí cảnh Vũ Phàm cũng biết qua một chút về chúng khi đọc bút ký của mấy vị tiền bối, ở bên trong bí cảnh cơ duyên không thiếu nhưng nguy hiểm cũng trùng trùng điệp điệp không kém.
"Một khi chuẩn bị không kỹ lưỡng mà liều lĩnh xông bậy vào bên trong có thể mất mạng như chơi!" Vũ Phàm nhíu mày nhớ lại một chút ghi chép trong điển tịch
Chưa tới mười phút đã đến chỗ của Nguỵ Hiên trưởng lão, Ngưng Nhi cũng đã ở đó từ lúc nào không hay.
- Đệ tử Vũ Phàm bái kiến sư phụ!
Vũ Phàm vừa thỉnh an Nguỵ Hiên trưởng lão xong thì lão đã nói:
- Ngươi ngồi đi!
- Vâng thưa sư phụ!
Trưởng lão Nguỵ Hiên nhấp một ngụm trà ấm rồi chậm rãi nói:
- Ở phụ cận Trấn Thiểm Tây có xuất hiện một cái động thiên phúc địa, nhưng chỉ cho tu sĩ cảnh giới dưới Kết Đan đi vào. Thượng tông muốn Đạo Tiên sơn môn phái đệ tử hỗ trợ bọn họ thăm dò, đây cũng là cơ hội cho các ngươi.
"Thượng tông đây là muốn mượn đệ tử của tông môn phụ thuộc làm đá dò đường thì đúng hơn, còn bọn chúng theo sau ung dung hưởng lợi đây mà" Vũ Phàm cẩn thận suy nghĩ một hai.
Không lý gì họ lại muốn san sẻ cơ duyên bực này với tông môn phụ thuộc cả ngoại trừ lý do mà hắn vừa nghĩ đến.
- Tuy nhiên ở bên trong cũng tồn tại không ít cạm bẫy và nguy hiểm, cổ nhân có câu cầu phú quý trong sinh tử, các ngươi hẳn là minh bạch chuyện này?
- Vâng, thưa sư phụ!
Lời này của lão lại càng xác nhận thêm suy đoán của Vũ Phàm là hoàn toàn có cơ sở, rõ ràng đây là muốn lợi dụng những đệ tử ngoại môn thấp cổ bé họng như hắn dò đường cho bọn chúng.
Nhìn vào thì tưởng là san sẻ cơ duyên, nhưng thực chất lại giấu ở phía sau một hồi tính toán thiệt hơn không nhỏ.
- Theo yêu cầu của thượng tông, ba mươi hạng đầu Thiên bảng và Nhân bảng của ngoại môn và nội môn bắt buộc phải tham gia, hơn nữa còn có một danh sách vật phẩm phải nộp lên nếu cái ngươi tìm thấy, chuyện này các ngươi thấy thế nào?
Lão vừa nói vừa dùng khống thuật đưa đến trước mặt Vũ Phàm và Ngưng Nhi hai cái ngọc giản, đây là phương pháp ghi chép cao cấp ở Trung Thổ, có thể lưu cả hình ảnh vào bên trong vô cùng chân thực.
"Những vật phẩm này đều là Địa giai sơ phẩm, như vậy tính ra trong bí cảnh này phẩm cấp không thấp, tất chứa đựng cơ duyên cũng không nhỏ, cũng đáng để mạo hiểm một phen!", Vũ Phàm âm thầm tính toán thiệt hơn một chút rồi đáp lời sư phụ hắn:
- Hết thảy nghe theo sự an bài của tông môn!
Ngưng Nhi nghe hắn nói vậy, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là được, nàng liền nói theo.
- Ngưng Nhi cũng nguyện nghe theo sắp xếp của sư phụ!
Nguỵ Hiên lão gật đầu, dùng ánh mắt yêu mến nhìn hai người đệ tử đang ngồi ở trước mặt lão, "cũng may hai đứa chúng nó thật là hiểu chuyện!", lão nghĩ nghĩ.
Từ trong không trung lão triệu hoán tới hai cái giáp, một nội giáp cho nam và một nhuyễn giáp cho nữ, lão nói.
- Vi sư cũng chuẩn bị cho hai người các ngươi thêm một món bảo vật phòng thân, mau cầm lấy, hy vọng nó sẽ trợ giúp cho các ngươi ở trong đó!
- Tạ ơn sư phụ ban bảo!
Ngưng Nhi và Vũ Phàm lập tức đứng dậy cúi đầu thi lễ cảm tạ lão, rồi đưa tay đón lấy nội giáp.
"Chất lượng thật tốt!"
Vũ Phàm cảm khái một câu, bàn tay sờ lên nội giáp cảm nhận một lượt, đẳng cấp của kiện nhuyễn giáp này ít nhất cũng phải là Nhân giai tinh phẩm, khả năng đã gần đạt đến Địa giai sơ phẩm.
- Được rồi, các ngươi mau trở về chuẩn bị, ba ngày nữa theo ta lên đường đi đến trấn Thiểm Tây!
Nguỵ Hiên lập tức phân phó, sau đó hai người bọn họ liền cáo biệt lão trở về tệ xá của mình.