Trọng tài vừa ra hiệu lệnh, Chân Hoàng Thiên đã lao vọt về phía trước, y muốn tiên hạ thủ vi cường.
Tống Thư Liễu liền đạp cước thoái lui về sau, đồng thời chém một chiêu bay nhanh về phía trước.
Chiêu này chỉ là một chiêu chém đơn giản, mang theo kiếm khí và kiếm kình hòng cản bước tiến công của Chân Hoàng Thiên.
Chân Hoàng Thiên hừ lạnh, hắn nhẹ ngâm một tiếng, Long Ngâm của hắn lập tức chấn tan đạo kiếm khí của Thư Liễu.
Thân hình hắn vẫn như cũ lao vun vút như tên bắn về phía trước.
Tống Thư Liễu khẽ hừ lạnh, hắn đánh ra một đạo phù lục, Thủy Trọc Phù.
Một cái thủy lao tù lung nhanh chóng hình thành giữa hai người Chân Hoàng Thiên và Tống Thư Liễu.
Thủy lao tù lung vừa thành hình, Tống Thư Liễu đã bồi thêm một chiêu lôi điện vũ kỹ.
Thủy lao nhanh chóng vỡ tan ra thành từng giọt bắn li ti, mang theo lôi điện hình thành một tấm lưới điện chắn giữa hai người.
Chân Hoàng Thiên cười nhạt, những thứ này không đủ gây ra nguy hiểm cho hắn.
Lân giáp trên người y phút chốc ánh lên từng đợt hào quang nhàn nhạt, y trực tiếp dùng thân thể xuyên qua lưới điện trước mặt.
Những giọt nước li ti mang theo lôi điện va chạm vào lân giáp nổ tí tách từng đợt, nhưng nó không thể gây ra bất kỳ vết thương nào trên người của Chân Hoàng Thiên, nhưng lại thành công làm chậm hắn đi một chút.
Như vậy là đã đủ, ở phía bên này, Tống Thư Liễu chém ngang một đường về phía trước.
"Loạn Nguyệt Trảm"
Ba tia kiếm khí hình bán nguyệt nhanh chóng bay về phía Chân Hoàng Thiên, lực đạo của một chiêu này không nhỏ, lại mang theo kiếm khí sắc bén, buộc y phải dùng hai tay để chống đỡ.
Lân giáp ở cánh tay của Chân Hoàng Thiên sáng lên một mảng hoàng kim rực rỡ, y quát khẽ:
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Loạn Nguyệt Trảm va chạm với lân giáp trên cánh tay của Chân Hoàng Thiên liền ầm ầm bạo nổ, bên trong làn bụi mờ chân khí, thân ảnh của Chân Hoàng Thiên lao vút về phía trước.
Trên lân giáp ở cánh tay của y lưu lại một vết ngấn nhỏ, nhưng rất nhanh nó liền biến mất.
Khả năng phòng ngự và phục hồi của Chân Long Thần Tộc quả nhiên là mạnh mẽ.
Chân Hoàng Thiên lúc bấy giờ mới gọi thanh huyền thương của mình ra.
Thanh huyền thương này của hắn được rèn bằng lân giáp của Chân Long Độ Kiếp kỳ, phẩm cấp đã tiệm cận đến Thiên Giai Tinh Phẩm binh khí cấp bậc, vô cùng rắn chắc, cho nên khi thương của y vừa xuất hiện, chân khí xung quanh liền ba động mãnh liệt.
Chân Hoàng Thiên vận khí, tư thế như chuẩn bị ném thanh huyền thương của hắn về phía Tống Thư Liễu, làm Tống Thư Liễu kinh ngạc.
"Ném vũ khí ???"
Chân Hoàng Thiên ánh mắt vô cùng hung hãn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tống Thư Liễu ở phía xa.
"Địa Sát"
Thanh huyền thương trong tay Chân Hoàng Thiên lao đi như thuấn di, phút chốc đã đến trước mặt của Tống Thư Liễu.
Thư Liễu chỉ có thể lách người sang một bên, dùng sống kiếm che chắn một bên vai.
Thanh huyền thương sượt qua người Tống Thư Liễu, mài trên sống kiếm của hắn kêu lên từng tiếng rít rợn người.
Rồi thanh thương lao thẳng xuống mặt đất bên dưới, oanh ra cái hố to gần trăm trượng.
OÀNH ... OÀNH ... OÀNH!
Mặt đất bên dưới nát bấy, loang lổ như mạng nhện, lực đạo một chiêu vừa nãy của tên Hoàng Thiên quả thực vô cùng khủng bố.
Nếu như không phải Tống Thư Liễu đã luyện Bạch Hạc Vân Du đến đại thành, thì e là khó né tránh được một chiêu này của đối phương.
Đám người quan sát ở bên ngoài, khẽ nuốt từng ngụm khí lạnh, bọn họ không dám tưởng tượng đến hậu quả khi bị một thương này xuyên qua.
Thần lực thiên bẩm của Chân Long Thần Tộc, quả nhiên không thể xem thường!
Người của Hoa Sơn Cổ Phái quan chiến ở bên ngoài lo lắng cho Tống Thư Liễu không thôi.
Hắn là đại sư huynh đời này của Hoa Sơn Cổ Phái đệ tử, cho nên cũng được lòng rất nhiều người, hơn nữa, còn có không ít đệ tử xem hắn như tượng đài để theo đuổi.
Chính vì vậy, bọn họ không mong hắn bị trọng thương trong trận chiến này mà hủy đi tương lai rộng mở phía trước.
Duy chỉ có tên Chung Bá Nhã lúc này đang vô cùng khoái trí nhìn tràng cảnh trong bí cảnh tỷ võ.
Hắn đang âm thầm cổ vũ cho Chân Hoàng Thiên phế đi Tống Thư Liễu, có như vậy hắn mới đỡ ấm ức chuyện ngày trước trong Quỷ Bí Chi Trủng.
Ở bên trong thế trận đang hoàn toàn bị Chân Hoàng Thiên khống chế, chiến lực của hắn áp đảo Tống Thư Liễu.
Hiện tại, Tống Thư Liễu chỉ có thể toàn lực phòng thủ chờ sơ hở phản công, nhưng tình hình có vẻ không ổn cho lắm, vì sức bền của Tống Thư Liễu không thể nào so được với đối phương.
Bấy giờ, Tống Thư Liễu mới càng thêm bội phục Vũ Phàm, hắn vẫn chưa thể hiểu rõ làm sao Vũ Phàm có thể cầm cự được với Chân Diễm An, nhất là khi chỉ dùng kiếm pháp để chống đỡ, trong khi hắn được dùng mọi thủ đoạn nhưng vẫn vô cùng chật vật.
Chân Long Thần Tộc chỉ sử dụng sức mạnh đơn thuần trong chiến đấu, rất hiếm có người sử dụng thêm pháp bảo và phù lục trong lúc đấu pháp, bởi vì bọn họ tôn thờ sức mạnh thuần túy.
Bành ... Bành ... Bành!
Chân Hoàng Thiên càng đánh càng hăng, thế công như vũ bão, mỗi thương của hắn nện xuống, như thái sơn áp đỉnh, hai tay của Tống Thư Liễu tê rần, cầm kiếm cũng có chút run.
Trưởng bối Hoa Sơn Cổ Phái ở bên ngoài cũng thở dài, trận chiến này thật sự quá sức so với Tống Thư Liễu.
Bọn họ đã đánh giá thấp Chân Hoàng Thiên, muốn mượn hắn lập uy danh cho Hoa Sơn Cổ Phái, lấn át Nhậm gia, nhưng mà mọi việc lại không diễn ra như ý mấy lão.
Tống Thư Liễu dùng kiếm chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh đánh lên đầu mũi thương của Chân Hoàng Thiên, hy vọng có thể áp chế hắn, nhưng lực lượng của tên này vượt ngoài dự đoán của y.
Tay cầm thương của Chân Hoàng Thiên vẫn sinh long hoạt hổ như lúc ban đầu, không hề có dấu hiệu chịu ảnh hưởng của kiếm chiêu.
Chân Hoàng Thiên nhận thấy Tống Thư Liễu đã dần thấm mệt, hắn bắt đầu gia tăng tốc độ và lực lượng trong mỗi đòn đánh.
"Long Thương Phá Sát"
Chân Hoàng Thiên rụt tay về phía sau, đâm nhanh về phía trước, một con Chân Long chân khí nhanh chóng huyễn hóa thành hình, theo phương hướng của mũi thương mà lao về phía trước.
"Nguy hiểm!!!"
Tống Thư Liễu hai mắt ngưng trọng, lập tức kích hoạt toàn bộ pháp bảo phòng ngự, đồng thời nhanh chóng thoái lui về sau để giảm bớt uy lực của chiêu thức.
Nhưng chiêu này của Chân Hoàng Thiên quả thực quá nhanh, chớp mắt đã truy tới vị trí mà Tống Thư Liễu đang đứng.
"Phong Vân Kiếm Pháp - Trảm Sơn Hà"
Tống Thư Liễu đánh ra một chiêu cản lại long đầu trước mặt.
Lực phản chấn làm hắn ho ra một búng máu tươi.
Bên ngoài không ít trưởng bối thầm kêu không ổn.
Nhạc Thanh Phong lắc đầu nhìn về phía quang cầu, trận chiến này Tống Thư Liễu đã thua từ đầu, hắn ta theo đuổi khoái kiếm, nhưng tốc độ lại không thể vượt qua đối thủ, lại thêm đối phương dùng trọng phá khoái, đã khó càng thêm khó.
Một vị tiên đế như hắn, sớm đã dự đoán ra kết cục này nên không quá ngạc nhiên như những người ở xung quanh.
Nhất là đám đệ tử Hoa Sơn Cổ Phái, có nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ đến Tống Thư Liễu vậy mà thua nhanh như vậy.
Chung Bá Nhã đắc ý cười hắc hắc trong lòng.
"Đáng đời ngươi ... ha ha ... dám tranh với ta ?"