Chương 290: Một cái cớ

Đêm ở Trung Thổ thành, phố xá sáng rực màu đỏ của đèn lồng giấy.

Quỳnh lâu, tửu lâu và sòng bạc cũng như kỹ viện, nườm nượp người ra vào.

Quán xá trên phố chật kín khách ngồi.

Bên ngoài náo nhiệt một, bên trong sân Nhậm gia Đình Viện càng náo nhiệt mười.

Quan khách khắp nơi đổ về, chật kín cả sân lớn bên trong Nhậm gia Đình Viện, hạ nhân ba chân bốn cẳng mà chạy.

- Mau mau tiếp trà cho quan khách!

Quản sự mỗi khu vực liên tục phân phó thủ hạ dưới trướng phục vụ khách quan ở khu vực của mình tốt nhất có thể.

Tiếu Ngưng Nhi đảo mắt nhìn quanh một lượt, lần đại yến này quả thực lớn vô cùng.

Ước tính sơ sơ có hơn hai trăm mâm cỗ, tính ra cũng phải trên dưới hai ngàn thực khách tham dự.

Tiếu Ngưng Nhi khẽ nép lại gần Vũ Phàm, lấy thêm tự tin chốn đông người, cùng hắn tiến về phía bàn của đám người Triệu Hoàng Yết.

Vũ Phàm vì bận xử lý sự vụ ban chiều, cho nên đến có chút trễ, trà cũng đã châm đến lần hai.

Mà Nhạc Thanh Phong lúc này cũng mới xuất hiện, có vẻ hắn cũng bận rộn chút chuyện riêng.

Sau khi chào hỏi nhau một lượt, Mã Lương tò mò lên tiếng hỏi Nhạc Thanh Phong.

- Nhạc huynh, rốt cuộc là huynh mất vật gì, mà lại gây ra náo động lớn như vậy?

Nhạc Thanh Phong vẻ mặt thong thả nói:

- Một vật vô cùng quan trọng.

Nói rồi hắn đưa mắt sang nhìn Vũ Phàm đầy thâm ý.

Vũ Phàm thấy biểu hiện của hắn hiện tại cộng với hành động của hắn lúc chiều liền hiểu, đây là hắn cố ý phong bế thông đạo ngầm của đám tay buôn nô lệ, tránh cho bọn chúng dẫn người của yêu tộc thoát ra ngoài.

Hiện giờ Trung Thổ thành hoàn toàn bị Nhạc gia phong bế, ra vào vô cùng khó khăn, thậm chí phải nói là chỉ có nhập không có xuất.

Y nói tiếp:

- Nghe nói Dạ Kiếm Đội của Nhậm gia cũng đột ngột tuần tra ngoài thành, không biết là có chuyện gì a?

Vũ Phàm đáp lời hắn.

- Chuyện này thật ra cũng không có gì, chẳng qua là Nhậm gia trưởng lão hội muốn để cho đại yến diễn ra thuận lợi và tốt đẹp nên mới tăng cường giới bị một chút mà thôi.

Mấy người Triệu Lệ Dĩnh, Mã Lương khẽ gật đầu, quy mô thực khách hơn hai ngàn người như thế này, nếu không tăng cường giới bị, e là cũng có chút qua loa đi.

Duy chỉ có Triệu Hoàng Yết là có suy nghĩ khác, hẳn là trong này còn có cơ mật khác nữa, nếu không, làm sao Nhạc gia và Nhậm gia lại đột nhiên phối hợp phong bế Trung Thổ thành như vậy.

...

Lúc này, ở phía cổng thành, Thanh Phong Tiêu Cục tam trưởng lão cấp bách nói với hộ vệ Nhạc gia.

- Đại nhân, ngài xem chúng ta chỉ vận chuyển hàng hóa bình thường, toàn bộ đội ngũ đều đã được thủ hạ ngài kiểm tra cẩn thận, không có gì đáng ngờ, ngài xem có thể cho chúng ta đi qua hay không?

Tam trưởng lão Thanh Phong Tiêu Cục quả thực vô cùng gấp gáp, chuyến hàng này tiền công rất lớn, tương đương với mười chuyến hàng thượng phẩm cộng lại, chỉ có điều thời gian rất hạn chế, bọn họ chỉ có nửa tháng thời gian để vận chuyển đến Đại Thanh đế quốc.

Tên đội trưởng hộ vệ Nhạc gia nhíu mày nhìn về phía năm cỗ quan tài phía sau đống hàng hóa, hắn hỏi:

- Bên trong là xác của ai?

Tam trưởng lão Thanh Phong Tiêu Cục vội vã nói:

- Là người của Đại Thanh đế quốc, hy sinh khi làm nhiệm vụ truy sát trọng phạm, được thuê vận chuyển về đế quốc an táng.

Đại đa số quốc gia và tông môn có đệ tử hoặc binh sĩ tử trận vì nhiệm vụ đều sẽ được thuê vận chuyển về sơn môn như thế này để an táng, một là để tôn trọng thi thể của bọn họ, hai là thể hiện sự kính trọng đối với những hy sinh của người đã khuất đóng góp cho quốc gia và tông môn của họ.

Đó là lý do mặc dù tu sĩ có thể thu thi thể vào bên trong không gian trữ vật, nhưng không ai làm vậy cả, mà đều thông qua các tiêu cục vận chuyển.

- Chậm đã để bọn ta xác minh một chút!

Tuy hắn không có lỗ mãng mở nắp quan tài ra để xem diện mạo người bên trong, nhưng vẫn cẩn thận cho người đi xác minh lại một lượt.

Khoảng chừng hai khắc sau, một tên hộ vệ Nhạc gia chạy tới, đưa ngọc giản cho y.

Tên đội trưởng hộ vệ Nhạc gia chịu trách nhiệm ở đây, thả ra Hủ Trùng để kiếm tra, quả thực bọn chúng lập tức lao về phía năm cái quan tài.

Tam trưởng lão vội vã nói:

- A ... đại nhân ...

Lão còn chưa dứt lời, hơn chục ngọn lửa lớn thiêu trụi đám Hủ Trùng trên mặt đất.

Quả thực là có năm cỗ thi thể bên trong quan tài, nhưng hắn cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng không thể bất kính với thi thể người đã khuất.

Đột nhiên một thanh niên lạ mặt, đứng lẫn trong đám người đứng xem náo nhiệt, nói:

- Hây dà, sao ta thấy mấy cỗ quan tài này dày hơn bình thường nhỉ?

- Xùy ngươi thì biết cái gì?

Những lời này nhanh chóng lọt vào tai tên đội trưởng, vốn dĩ hắn đã cảm thấy kỳ lạ, nay lại nghe được những lời này, hắn liền nói:

- Mau khám xét năm cỗ quan tài này cho ta!

Tam trưởng lão của Thanh Phong Tiêu Cục sợ hãi nói:

- Đại nhân, không thể a, đây là mạo phạm người đã khuất a!

Tên đội trưởng đội hộ vệ Nhạc gia hất lão sang một bên mạnh mẽ đánh tới nắp của năm cỗ quan tài.

Trong làn khói bụi mờ mịt, năm tên yêu tộc cố gắng sử dụng thuật độn địa bỏ trốn, nhưng bọn chúng không ngờ rằng, phía bên ngoài tường thành, chính là Dạ Kiếm Đội của Nhậm gia.

Lý Trường Ca rảo nhanh bước chân về phía Nhậm gia Đình Viện, hắn khẽ cười.

"Ài, cuối cùng cũng xong nhiệm vụ a! Lão già đó quả nhiên là cáo già a!"

...

Một khắc sau, bên trong Nhậm gia Đình Viện.

- Ngươi nói cái gì? Thất bại?

Tên hạ nhân yêu tộc lấm la lấm lét nhìn chủ nhân của hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng mượn được truyền thống nhân nghĩa này của Nhân Tộc, đưa người của chúng ra khỏi Trung Thổ thành nào ngờ gặp phải Nhạc gia càn rỡ như vậy.

Nam tử yêu tộc trung niên lại hỏi tiếp.

- Phía bên kia như thế nào rồi?

- Thưa chủ nhân, bọn họ nói tạm thời sẽ chờ cho Nhạc gia thu quân về, mới tiếp tục.

- Không được, sau ngày hôm nay, bọn chúng chắc chắn sẽ cảnh giác hơn nhiều, bây giờ bắt buộc phải đưa người ra ngoài, thông tri cho ba đại gia tộc còn lại phối hợp hành động.

Nói rồi hắn phất tay, đi về phía sân lớn của Nhậm gia, nét mặt cũng chuyển từ giận dữ sang vui vẻ, công phu này của hắ, nhìn qua cũng biết là vô cùng thành thục a.

Nhạc gia gia chủ nhìn hắn cười lạnh trong lòng, ánh mắt mười phần đắc ý.

"Lần này Phong nhi quả nhiên lập công lớn, ha ha ..."

Thông tin ở cổng thành rất nhanh truyền đến tai các đại thế lực ở Trung Thổ thành, bây giờ bọn họ đã đủ bằng chứng xác thực về âm mưu của bọn chúng, liền ra tay hành động.

Lúc này, một tên hạ nhân của Huyền Vũ tộc chạy tới nói nhỏ, tuy là nói nhỏ nhưng cao thủ ở đây ai lại chẳng nghe thấy.

- Chủ nhân, một đám hạ nhân của tiểu thư bỏ trốn bị Nhạc gia bắt ở ngoài cổng thành!

- Bọn chúng dám? ... hạ lệnh lập tức xử tử!

Hắn muốn mượn một cớ này rũ bỏ trách nhiệm, đảm bảo cơ mật bên trong.

Nói rồi hắn quay ra nâng ly nói:

- Ha ha chư vị đạo hữu đã chê cười rồi!

Cao thủ các lộ cười lạnh trong lòng, Huyền Vũ tộc các ngươi mai không những dày, mà mặt cũng dày không kém a!