Ở trên một ngọn núi hiểm trở phụ cận Trấn Thiểm Tây, dưới ánh trăng lờ mờ hai nhóm người đang giao chiến với nhau dữ dội.
Chát! Chát! …
Đám sơn tặc bị dồn vào đường cùng cho nên càng chiến càng dữ tợn, vẻ mặt bọn chúng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đám người Vũ Phàm vậy.
Tên trước mặt Vũ Phàm là tứ đương gia của cái sơn trại ở đây, lúc này đang bị Vũ Phàm quấn lấy công kích liên tục, tên tứ đương gia mặt sẹo này cũng đã bắt đầu thấm mệt.
“Mẹ kiếp! Lũ chó săn của Đạo Tiên sơn môn này thật đáng chết!” Tên tứ đương gia nghĩ nghĩ, tay cầm đao của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu tê mỏi, tên tiểu tử trước mặt hắn, công kích vô cùng quỷ dị, lại liên miên không dứt một khi sơ hở liền bị tấn công tới tấp, ngay cả thở gấp cũng không thể.
Mắt thấy tên mặt sẹo đã thấm mệt, Vũ Phàm liền thi triển Mai Hoa Kiếm đến cực hạn, dồn hắn vào đường cùng.
“Mai Hoa Kiếm”
Bành! Bành!
Kiếm quang nở rộ, mang theo vô tận kiếm khí tấn công tên tứ đương gia dồn dập, trên người hắn bắt đầu xuất hiện vết thương lỗ chỗ, máu tứa ra không ngừng, hắn đột nhiên trừng lớn con ngươi, hét thảm.
- Độc tê liệt? Ngươi …
Vũ Phàm cười gằn, vẻ mặt hung tợn đánh tới tấp làm cho tên mặt sẹo hoảng hốt không thôi, hắn dần cảm nhận được độc đang ngấm vào trong cơ thể.
- Mẹ kiếp, ngươi có phải chính phái hay không?
Vũ Phàm cười lạnh, lại một kiếm đâm tới.
“Bạch Vân Xuất Tụ”
Oành!
Nhất Niệm kiếm lưu lại một vết hằn thật sâu trên báng đao của tên mặt sẹo, một chiêu này đẩy hắn lùi về sau hơn năm sáu bước, vẻ mặt hắn tái nhợt, hành động càng lúc càng khó khăn, vô lực nhìn Vũ Phàm đang lao lên ở phía trước. Tên tứ đương gia đột ngột thò tay vào túi áo, hắn quăng ra một loại bột trắng về phía Vũ Phàm.
“Tản Công Tán”
Vũ Phàm vội quét ngang một chiêu Quang Lưu Trảm mượn kiếm khí xua đi độc phấn, lại lập tức ngưng thở, chuyện gì chứ ngưng thở đã là một phần sở trường của Vũ Phàm. Tên mặt sẹo lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ, hắn dường như cảm nhận được Vũ Phàm đang trong trạng thái ngưng thở, ấy vậy mà tên tiểu tử đó vẫn công kích hung tợn như vậy.
- A … - Lão hét lớn rồi lao vào rừng rậm đào tẩu. “Hắn không phải người a!”. Lão kinh hãi nghĩ thầm.
Vũ Phàm hừ lạnh tung mình truy theo hắn, chẳng mấy chốc nữa Độc Tê Liệt sẽ phát huy hiệu quả, hắn chắc chắn sẽ phải gục xuống mà thôi. Đúng như Vũ Phàm dự đoán hắn chạy được thêm một đoạn ước chừng năm trăm mét thì đổ gục xuống đất, ánh mắt hoảng sợ vô cùng nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang chạy về phía hắn.
- Ư … ư … (tha cho ta)
Vũ Phàm chém một kiếm cực kỳ dứt khoát chặt đầu của hắn, cái đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất, con ngươi vẫn còn trợn lớn. Vũ Phàm vung mạnh thanh kiếm, hất máu văng đi sạch sẽ rồi mới tra kiếm vào vỏ, hắn lục lọi trên người tên tứ đương gia.
“Một bình đan dược, hai quyển công pháp và một tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc! Không tệ!”. Vũ Phàm nhét mấy thứ này vào trong ngực của hắn, lại tiến đến nhặt cái đầu lâu của tên mặt sẹo lên rồi nhanh chân quay trở lại sơn trại hỗ trợ đồng môn.
Chiến đấu nhanh chóng kết thúc, toàn bộ sơn trại bị trảm sát, đám đệ tử Đạo Tiên sơn môn chia nhau ra lục lọi khắp nơi tìm kiếm chiến lợi phẩm.
- Chúng ta mỗi người lấy một phần, còn lại giao nộp lên trên, các ngươi thấy thế nào?
Tần Ngạo lên tiếng trước, mấy tên còn lại liền gật đầu lia lịa, bọn họ cực khổ chém giết như vậy cũng nên giữ lại một ít coi như là thù lao riêng, dù gì tông môn cũng hiếm khi quản đến mấy chuyện vặt vãnh như thế này, trừ phi đám sơn tặc này có bảo vật đặc biệt cần phải thu hồi thì mới phải nộp lên mà thôi.
Vũ Phàm cũng tùy tiện lấy một cái hộ kiên, trông có vẻ không tồi, tiện tay đeo lên ướm thử rồi nói.
- Ta lấy cái này!
Thấy mấy người còn lại không nói gì, Vũ Phàm an tâm giữ lấy, hắn lấy thêm một viên Luyện Khí Đan rồi lui ra một góc. Vũ Phàm đứng dựa thân cổ thụ, đảo mắt nhìn chiến trường đẫm máu dưới ánh trăng, hắn lặng lẽ rùng mình, lúc nãy chiến đấu hắn không nghĩ nhiều như lúc này, có phải chăng bọn họ đã quá tàn nhẫn hay không.
Vũ Phàm dẹp đi suy nghĩ trong đầu, ngước nhìn trăng khuyết ở trên cao.
- Trở về thôi!
Tần Ngạo lớn tiếng phân phó, bọn họ chất mấy cái xác của đám sơn tặc lên một cái xe ngựa còn sót lại, rồi lên đường trở về Trấn Thiểm Tây.
Sáng sớm hôm sau, già trẻ gái trai trong trấn với vẻ mặt hiếu kỳ bu đến chỗ quảng trường giữa trấn túm năm tụm bảy xem mấy cái xác của đám sơn tặc.
- Đệ tử của Đạo Tiên sơn môn thật lợi hại a! Một đêm liền hạ trại!
- Hừ, ngươi đúng là không biết gì cả, trong đám đệ tử lần này có đệ tử tinh anh ngoại môn Tần Ngạo áp trại, nên chuyện này liền không có gì to tát cả.
- Thì ra là vậy, thảo nào một đêm liền hạ trại a!
- Bọn chúng chết không hết tội a!
- Đáng đời a!
- Cảm tạ các vị tu sĩ a!
- …
Đám sơn tặc này gần đây ra tay cướp bóc liên tục, giết không ít thợ săn và hãm hiếp dân nữ, quan binh bình thường không thể trấn áp đành phải cầu cứu Đạo Tiên sơn môn phái đệ tử đến hỗ trợ. Cho nên khi thấy bọn chúng bị trảm sát, dân chúng trong thành vô cùng hả dạ.
…
Một ngày sau, Vũ Phàm ở trong phòng cẩn thận kiểm tra lại chiến lợi phẩm thu được từ tên tứ đương gia.
- Sáu viên Luyện Khí Đan, không tồi a, Thổ Nạp Chi Khí Cửu Lưu Phái (phế phẩm), bỏ qua, Cách Sơn Chấn Quyền, hả, Nhân giai hạ phẩm, không tệ không tệ, ha ha.
Vũ Phàm nhoẻn miệng cười vui vẻ, bây giờ đã là nửa đêm nên hắn không dám cười lớn sợ kinh động đến Vân Triệt và Hứa Chu Tử ở bên cạnh. Lần này thu hoạch không tồi, Vũ Phàm thuận lợi thu được đến tay Nhân giai hạ phẩm công pháp, hắn học xong liền có thể đổi với người khác để lấy ba mươi lăm viên Luyện Khí Đan ở chợ đen.
Một tháng trước Vũ Phàm phát hiện ra rằng cơ thể hắn có thể hấp thụ được cùng lúc một viên Luyện Khí Đan và một viên Luyện Khí Tán, thông qua đó mà đẩy nhanh tốc độ tinh tiến tu vi lên gấp rưỡi so với bình thường, thành thử ra mà nói, gần như ngang với Nhân giai linh căn đệ tử.
“Ài, nếu như ta có đan dược đầy đủ liền có thể đuổi kịp bọn hắn a!”. Vũ Phàm cảm khái nói, một tháng hắn làm nhiệm vụ chăm chỉ cộng thêm thù lao và phần thưởng ở dược viên cũng chỉ gom đến mười lăm viên Luyện Khí Đan mà thôi. Mà hiện tại cứ bốn ngày hắn hấp thụ hết ba viên Luyện Khí Đan, tính ra một tháng cần đến hai mươi mốt viên Luyện Khí Đan nếu như muốn liên tục hấp thụ, như vậy là còn thiếu tận 6 viên, gần như bằng với thù lao làm dược đồng.
- Ài, phải nhanh chóng trở thành luyện đan sư thì mới có hy vọng.
Vũ Phàm tự nhủ, rồi tiện tay bỏ thêm một viên Luyện Khí Đan vào trong miệng, hắn dựa theo khẩu quyết vận chuyển công pháp đẩy nhanh tiến độ hấp thu dược lực. Vũ Phàm dùng thần thức quan sát nội thể, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu hết thân thể của hắn, rốt cuộc huyết mạch hắn có gì đặc biệt, còn điểm nào mà hắn chưa biết hay không.