Vũ Phàm trở về mật thất của mình bên trong đình viện ở Nhậm gia sơn trạch.
Sau khi cẩn thận kích hoạt trận pháp che giấu động tĩnh ở bên trong, hắn mới tiến vào bên trong không gian của Bảo Bảo Oa.
Con Âm Sát Ưng Miêu đầu đàn bay đến đậu lên trên tay của Vũ Phàm, nó khẽ kêu cù cù lấy lòng hắn, đám Âm Sát Ưng Miêu đậu trên tán cây khô ở cách đó không xa, liền kêu theo phụ họa.
Cù cù ... cù cù ...
Mấy tháng qua bọn chúng liên tục hấp thụ chân khí mang theo khí tức và thần thức của hắn, sớm đã nhận Vũ Phàm làm chủ, tùy ý hắn điều khiển.
Đám Âm Sát Ưng Miêu bây giờ đã quen với môi trường ở bên trong Bảo Bảo Oa, bắt đầu phát triển số lượng dần qua thời gian.
Bây giờ cả đàn đã có hai mươi con, xa xa vẫn chưa đủ yêu cầu của Vũ Phàm, nhưng cũng không tệ.
Vũ Phàm lấy ra xác Sơn Ngưu đã tẩm qua dược dịch, thảy xuống mặt đất ở cái cây khô phụ cận, đám Âm Sát Ưng Miêu liền xà xuống tranh nhau xé xác con Sơn Ngưu ra thành từng mảnh mà nuốt vào bên trong.
Lâu lâu chúng lại kêu lên mấy tiếng cù cù quái dị hòng lấy lòng hắn.
Con đầu đàn đám Âm Sát Ưng Miêu vẫn đậu trên vai của Vũ Phàm, theo hắn đi sâu vào bên trong, đến một cái đầm lầy nhỏ, do Vũ Phàm đưa vào đây.
Vũ Phàm khẽ động ý niệm, một con cóc nhỏ liền nhảy lên mỏm đá đối diện hắn.
Nó kêu ộp ộp từng tiếng như thể chào mừng Vũ Phàm trở lại.
Trải qua mấy tháng thời gian, rốt cuộc nó cũng đã hấp thụ xong Hàn Độc Thụ quả, độc tính của nó tăng mạnh, đủ để độc chết tu sĩ Kết Đan kỳ nếu như khinh suất.
Vũ Phàm quan sát nội thể của Thiên Độc Thiềm Thừ, bên trong khoang miệng của nó đã hình thành sáu cái nọc độc, đây là bản năng của nó, khi đấu với kẻ địch, có thể phóng độc châm để công kích.
Phổi của Thiên Độc Thiềm Thừ rất lớn, nên sóng âm rất mạnh, cho nên lực phóng độc châm của nó cũng không tầm thường, cũng phải tương đương với một kích toàn lực của Kết Đan sơ kỳ tu sĩ.
Con Thiên Độc Thiềm Thừ này, còn thiếu một chút hỏa hầu là có thể đột phá đến Kết Đan kỳ, nhưng Vũ Phàm có ý áp chế tu vi của nó, đợi xong việc lần này mới cho nó đột phá.
Thiên Độc Thiềm Thừ, Âm Sát Ưng Miêu là hai sát chiêu mà Vũ Phàm không muốn để lộ, mà một khi đã đem ra sử dụng, tất đối phương phải nằm xuống bằng mọi giá.
Vũ Phàm lệnh cho Thiên Độc Thiềm Thừ nhả ra mười tám cái độc châm nó ủ trong nội thể.
Mấy cái châm này, nguyên bản màu bạch kim bây giờ đã chuyển sang một màu hắc sắc đậm đặc, mùi có chút tanh, là kịch độc được Thiên Độc Thiềm Thừ ủ luyện.
Vũ Phàm cắm mười tám cái độc châm này vào bên trong một cái bình ngọc, trong đó là huyết dịch có độc của hắn, hòng nâng lên độc tố của mười tám cái độc châm này.
Nếu hắn ước lượng không sai, một cái độc châm này cũng đủ để giết chết Kết Đan kỳ đỉnh phong tu sĩ trong vòng một khắc sau khi trúng độc.
Vô cùng lợi hại.
Hắn lấy mười tám cái độc châm từ trong một cái bình ngọc nhìn khá giống với cái vừa nãy, lắp vào bên trong Ám Khí Vô Thanh Tụ Tiễn, làm xong một bước này, khuôn mặt của hắn mới thể hiện một chút hài lòng.
Cổ Sư và Tu Sĩ xưa nay thế như nước với lửa, hơn nữa, cùng một cảnh giới, Cổ Sư chiến lực siêu việt Tu Sĩ, hắn không thể không cẩn thận chuẩn bị, tránh cho thất thủ trong tay đám người Cổ Sư phương nam.
Linh khí do linh dược ở dược điền bên trong không gian của Bảo Bảo Oa tỏa ra càng lúc càng nồng đậm.
Nhờ có kinh nghiệm chăm sóc dược viên ngày trước ở Đạo Tiên sơn môn mà Vũ Phàm hắn dễ dàng tái hiện lại môi trường sống của chúng ở trong này, cũng vì vậy mà đám linh thảo này phát triển rất tốt.
Không ngừng cung cấp linh khí cho môi trường bên trong Bảo Bảo Oa.
Đổi lại, Vũ Phàm phải liên tục dùng linh dược và chân khí thạch bồi dưỡng đất trồng bên dưới, xem như là đánh đổi ngang bằng, tạo môi trường cho sinh vật ở bên trong Bảo Bảo Oa phát triển.
Về phần mở rộng không gian của Bảo Bảo Oa, hắn tạm thời chưa nghĩ tới, chỗ không gian này hắn vẫn chưa dùng hắn, nên cũng chưa cần thiết phải mở rộng nó, hơn nữa, nếu hắn muốn chưa chắc đã có thể làm được.
Vì muốn nuôi dưỡng Bảo Bảo Oa cần phải có đất ở xung quanh Sinh Mệnh Đại Thụ bồi dưỡng, nó mới có thể tiến giai và mở rộng phạm vi bên trong.
Khác với thường lệ, Vũ Phàm tiêu tốn nửa canh giờ thời gian, thu xếp xong xuôi mọi thứ ở bên trong Bảo Bảo Oa, liền ra ngoài bắt đầu quá trình chuẩn bị cho hành trình sắp tới.
Ám Hồn Kiếm lần trước bị đánh nát ở bên trong Bí Cảnh, Vũ Phàm đã nhờ Liễu gia chế tác một cái khác có hình dáng tương tự, nhưng dùng nguyên liệu cao cấp hơn, phẩm chất Địa giai Tinh Phẩm.
Kiếm này không những nhẹ mà còn rất chắc chắn và sắc bén, cho nên dùng để ám sát vô cùng phù hợp, vì cùng với một lực đạo, Ám Hồn Kiếm mới này tuyệt đối sẽ nhanh hơn phiên bản cũ rất nhiều lần.
Vũ Phàm bắt đầu dùng huyết chú huyết luyện Ám Hồn Kiếm đang lơ lửng ở trước mặt.
Từng đạo Sát chú lăng lệ dung nhập vào bên trong ám hồn kiếm, Nguyên Anh ma thú huyết dịch ở bên trong bình ngọc không ngừng bị tiêu hao, phút chốc đã cạn kiệt.
Vũ Phàm huyết luyện thêm mười tám đạo nữa thì ngừng lại, chín trăm chín mươi chín đạo huyết chú đã là cực hạn của Ám Hồn Kiếm có thể chịu đựng.
Vũ Phàm nhìn sát khí lăng lệ của Ám Hồn Kiếm tỏa ra mà vô cùng hài lòng.
Hắn dán lên trên đó một đạo hỏa phù và một đạo lôi phù hòng che mắt địch nhân, xong xuôi mới thu vào bên trong nội thể, ôn dưỡng ở đan điền.
Vũ Phàm chuẩn bị thêm một thứ nữa thì quay sang tu luyện thần hồn của bản thân như thường lệ.
...
Sáng hôm sau,
Ngoài đại môn của Vũ Phàm ở Khương Chính Hạo sơn phong, bốn người Tư Phương Chính, Trương Hoàng Khôi, La Tiểu Phong và Lục Sở Mộ đang đứng đợi Vũ Phàm.
Bọn họ tập hợp về đây để cùng hắn xuất phát đi Tửu Tôn Giả động thiên.
Ở bên cạnh là Dạ Kiếm Đội, gồm mười tên Kết Đan đỉnh phong kỳ cao thủ.
Vũ Phàm đi từ bên trong đi ra đại môn, hắn nhìn mọi người một lượt rồi nói.
- Chúng ta trước đến Triệu gia đón Triệu Lệ Dĩnh, sau liền xuất phát đến Tửu Tôn giả động thiên.
Tư Phương Chính đại diện đám người ở đây trả lời hắn:
- Vâng thưa công tử!
Vũ Phàm tế lên phi kiếm, đi đầu, mấy người Tư Phương Chính và Dạ Kiếm đội nối đuôi theo sao.
Nhậm Thường Sơn cũng đã xuất phát đi Tửu Tôn Giả động thiên từ sớm theo kế hoạch.
Đám người phương Nam sau một hồi vất vả thu thập thông tin cũng đã xác định được vị trí của động thiên mà Tửu Tôn giả lưu lại.