Lý Trường Ca thả ra một kiện khí cụ trận pháp, nhìn như một cái tinh bàn bái quát, nó vừa hiện, cái bàn của Vũ Phàm liền bị bao trọn lấy, cách âm hẳn với bên ngoài, ngay cả hình ảnh bên trong cũng mờ đi rõ rệt, tránh cho người khác nhìn khẩu hình mà đoán nội dung.
"Lợi hại!"
Vũ Phàm hứng thú nhìn khí cụ trận pháp trước mặt, nếu sau này có thời gian, hắn cũng sẽ nghiên cứu chế tạo một kiện khí cụ tương tự như cái này.
Vũ Phàm để cho Lý Trường Ca hạ bớt cảnh giác, liền tháo xuống nón trúc, để lộ khuôn mặt Khương Chính Hạo của bản thân, hắn nở một nụ cười thân thiện với đối phương, rồi nói:
- Lý huynh, không biết thông tin mà huynh nói là gì?
Lý Trường Ca khuôn mặt gian thương nói:
- Khương huynh trước tiên, ta cần huynh đồng ý với ta một chuyện!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn đáp lời tên kia:
- Được!
Lý Trường Ca liền nói:
- Nếu như huynh đắc thủ ta cần độc nang của Mãng Giao, và hai cái nanh của nó, nếu như không thì đổi với một gốc Hoàng Lạc Thiên ngàn năm.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Nếu như thông tin của huynh đáng giá, ta đồng ý trao đổi.
Hoàng Lạc Thiên ngàn năm cũng không quá khó đối với Vũ Phàm ở thời điểm hiện tại, năng lực Nhậm gia có đủ để cho hắn thu mua đến tay một gốc linh thảo này, quan trọng là tên họ Lý kia có thực sự đưa đến cho hắn thông tin tình báo đáng giá hay không mà thôi.
Lý Trường Ca nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng hắn thấy Vũ Phàm đang cười với hắn, vậy mà hệ thống vẫn chưa tắt đi cảnh báo nguy hiểm, quả nhiên phong thái cực kỳ cẩn thận của tên họ Vũ kia vẫn như ngày nào a.
Lý Trường Ca nhỏ giọng nói:
- Đông Ly Đế Quốc Hoàng Thất, Nhị Thân Vương!
Vũ Phàm ánh mắt có chút thay đổi, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo trông thấy, bốn người ở xung quanh cũng trở nên ngưng trọng, tên Lý Trường Ca này không phải cố tình đùa giỡn Vũ Phàm, chủ tử của bọn họ chứ.
Nếu là Nhị Thân Vương của Đông Ly Hoàng Thất, thì tình báo của Nhậm gia cũng đã truy tới, hẳn là các đại thế lực của đã biết được một hai, thậm chí là có đủ thông tin như Nhậm gia cũng có, mà chuyện này thì không có gì để Vũ Phàm hắn phải trao đổi với đối phương với cái giá như thế này cả.
Lý Trường Ca thấy hệ thống báo loạn cảnh báo Nguy Hiểm hắn không dám dây dưa nữa, nói liền tù tì:
- Khương huynh, bình tĩnh, chuyện này không đơn giản như tình báo đâu!
Vũ Phàm ngữ khí lạnh lùng, tông giọng trầm tĩnh nói:
- Phiền Lý huynh nói rõ!
Lý Trường Ca cảm giác như mình đang cưỡi lưng cọp, nói thẳng ra thì hắn không sợ khi phải đánh với năm người Vũ Phàm, bởi vì hắn có thủ đoạn thoát thân.
Nhưng khí thế mà Vũ Phàm tỏa ra quả thực làm người khác rất bí bách, hơn nữa, hệ thống liên tục phát cảnh báo Nguy Hiểm nhất định đối phương không dễ đối phó như hắn nghĩ.
Lý Trường Ca nói một mạch toàn bộ thông tin có trong hệ thống cho Vũ Phàm nghe, nói xong hắn hỏi lại:
- Khương huynh, thông tin này đáng giá chứ?
Vũ Phàm lúc này cũng đã hạ bớt uy áp, nói với tên họ Lý:
- Quả thật là đáng giá!
Lý Trường Ca cười vui vẻ, hắn nói:
- Khương huynh, nhớ lời hẹn ước!
- Được, thành giao!
Vũ Phàm quả quyết lên tiếng.
Lý Trường Ca rời đi, Vũ Phàm liền truyền âm cho Lục Sở Mộ.
"Lục đệ, lập tức liên lạc với thế lực của Nhậm gia ở gần đây, càng nhanh càng tốt!"
Lục Sở Mộ lập tức đứng dậy, chắp tay với Vũ Phàm, rồi nhanh chóng rời đi.
Y là sát thủ duy nhất trong đội ngũ, tốc độ di chuyển và khả năng tiềm hành hơn hẳn những người khác, nên Vũ Phàm giao trọng trách liên lạc này cho y, còn hắn ở lại đây, bám theo "kế hoạch" của đám người kia.
Trúc Quân Tử không hề phát ra cảnh báo, chứng tỏ những gì Lý Trường Ca nói vừa nãy, hoàn toàn có thể tin tưởng được.
Nếu quả thực bọn chúng dám làm như vậy, dã tâm của đám người này cũng không đơn giản.
Ngay khi Lục Sở Mộ rời đi, cũng có không ít người có phản ứng, để ý đến động tĩnh ở bên này, Vũ Phàm cũng đem bọn họ ghi nhớ một lượt, không loại trừ khả năng ở chỗ này có người của bọn chúng.
Vũ Phàm chính là cố ý làm như vậy, để thăm dò động tĩnh ở đây, đám ngươi kia hẳn là sẽ đứng ngồi không yên.
Vũ Phàm nhìn sang chỗ của Xích Linh, Bọ Hắc Thỉ, một loại cổ trùng trinh sát không tồi trong giới cổ sư, hơn nữa nếu có thể dùng linh dịch tiết ra từ U Ảnh Tùy Hành cổ trùng và Ẩn Lân cổ trùng nuôi dưỡng trong thời gian dài sẽ có tỷ lệ nhỏ tiến hóa thành Ám Dạ Cổ trùng.
Cho nên Bọ Hắc Thỉ trong tay nàng, hắn nhất định phải lấy được.
Vũ Phàm lấy xác Bọ Hắc Thỉ bỏ lên trên mặt bàn, Bọ Hắc Thỉ mẫu trùng liền sinh ra cảm ứng, mặt Xích Linh biến sắc, ánh mắt lo lắng không thôi.
Đây là Vũ Phàm đang cố ý dằn mặt nàng sao.
Tay nàng nắm chặt váy lụa, danh khí Vũ Phàm rất lớn, nhưng hung danh của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa, trong chuyện này nàng lại là người gây sự trước.
Vũ Phàm lại thu xác Bọ Hắc Thỉ vào bên trong không gian giới chỉ, hắn đi lên lầu, theo như hắn tính toán, với phản ứng này của nàng, chắc chắn nàng sẽ đến gặp hắn để gỡ bỏ hiềm nghi.
Xích Linh ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Phàm một thoáng liền thấy hắn quay lại nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt có chút lạnh lùng, làm tim nàng đập nhanh.
Vũ Phàm thu lại ánh mắt rồi đi lên trên lầu, hắn cố ý nói với thủ hạ ở bên cạnh:
- Nếu có việc gì cứ đến tìm ta!
Bọn họ có hơi mơ hồ, nhưng nhanh chóng đáp lời:
- Vâng thưa công tử!
Xích Linh trong lòng lo lắng không thôi, đây không phải là hắn đang ẩn ý nói chuyện với nàng hay sao.
Xác Bọ Hắc Thỉ, lại thêm ánh mắt và câu nói này, xác thực là ám hiệu của hắn, bảo nàng phải đến gặp hắn để giải trình.
Thấy Xích Linh có vẻ lo lắng bồn chồn, sư huynh của nàng nhỏ giọng hỏi:
- Xích Linh sư muội, có chuyện gì thế?
Xích Linh khẽ lắc đầu, nàng nói:
- Muội hơi mệt, xin phép về phòng trước.
Nàng chỉ là đệ tử hạch tâm của đại tông môn ở một Đế Quốc phụ cận Trung Thổ thành, cho nên nói về quyền thế, nàng tuyệt đối ở dưới Vũ Phàm mấy bậc.
Ngay cả tông môn nàng đối diện với hắn, cũng phải thận trọng mà đối đãi.
Đúng là đi đêm lắm thì có ngày gặp ma!
Nàng mím môi bước lên trên lầu, trở về phòng của mình.
Vũ Phàm ở trong phòng của mình tĩnh tọa, hắn là đang chờ Xích Linh, nếu như nàng còn không tới, hắn chỉ đành tự mình tìm đến nàng mà thôi.
Khoảng một canh giờ sau, ở bên ngoài cửa phòng, một tiếng gõ cửa vang lên, Xích Linh thấp giọng nói:
- Khương công tử, tiểu nữ có việc cầu kiến!
Vũ Phàm khẽ cười nhạt, cuối cùng nàng cũng đã đến, hắn tông giọng lạnh lùng nói:
- Vào đi!
- Vâng, công tử!
Nàng đẩy cửa bước vào bên trong, rồi khép cánh cửa lại, nàng bước thêm mấy bước nữa, thì đột nhiên cảm giác không đúng, cánh cửa dường như là lùi ra xa nàng thì phải.
"Huyễn trận!"
Hai chân Xích Linh có chút run, nàng âm thầm vận khí lực, liền nhận ra chân khí có chút đình trệ, lưu chuyển chậm chạp, càng vận khí, tình trạng này càng trở nên nặng hơn.
Nàng sợ hãi nói:
- Khương công tử, tiểu nữ chưa từng mạo phạm qua người, công tử lại bày binh bố trận như vậy để đối phó tiểu nữ, có phải là hơi quá rồi hay không?
Vũ Phàm cười lạnh, hắn lấy ra xác Bọ Hắc Thỉ đưa đến trước mặt nàng, rồi nói:
- Kim Xích Linh, hạch tâm đệ tử của Sơn Thủy Tông, trưởng nữ của Kim gia hoàng đô thành, Đại Thanh Đế Quốc, không ngờ lại còn là một cổ sư! Còn chuyện mạo phạm ta, ... cô nương chắc chắn là chưa từng mạo phạm ta?
Mấy chữ cuối mang theo sát khí làm nàng tái cả mặt.
Xích Linh kinh hãi nhìn Vũ Phàm, chỉ có một ngày thời gian mà hắn đã tra ra tường tận gốc rễ của nàng, quyền lực trong tay hắn cự nhiên là nàng không thể tưởng tượng nổi.