Chương 231: Đầm Nguyệt Sương

Đông Ly Đế Quốc, đầm Nguyệt Sương,

Đầm Nguyệt Sương ở phía đông của Đông Ly Đế Quốc quanh năm sương mù bao phủ, mà sương này cũng không phải là sương bình thường, trong sương có độc khí làm thần hồn của người hít phải rơi vào ảo giác, mất đi tự chủ.

Thậm chí ngay cả cường giả Hóa Thần kỳ nếu không cẩn thận cũng không thể chống lại ảo giác của sương độc này.

Mà chân chính nguy hiểm chính là loài thực vật sinh trưởng ở đây, tu sĩ gọi chúng là Quỷ Thụ Yêu, chỉ cần con mồi sơ hở liền bị chúng dùng dây leo quấn lấy xâm nhập vào bên trong cơ thể hút cạn sinh khí và huyết nhục, bồi bổ cho bọn chúng.

Cho nên một khi thần trí bị ảnh hưởng, liền tương đương với mất mạng ở trong này.

Duy chỉ có mỗi khi trăng tròn sương ở trong đầm liền tan biến, nên mới gọi là đầm Nguyệt Sương.

Đây cũng là cách duy nhất để tiến vào bên trong.

Đầm Nguyệt Sương nằm lọt trong một cái thung lũng rộng lớn, bốn bề là núi cao, cho nên sương độc mới không lan ra ngoài, chỉ quanh quẩn ở trong đầm và rừng cây ở xung quanh.

Ở trên một ngọn núi cao, hai thân ảnh đang nhìn về phía đầm Nguyệt Sương.

Một người toàn thân hoàng bào phục sức vô cùng sang trọng, một người toàn thân hắc y.

Hắc y nhân cúi đầu cung kính nói:

- Chủ thượng, đám đệ tử các đại thế lực đã chú ý đến chuyện ở chỗ này!

- Ồ!

Nam tử trung niên mặc hoàng bào chỉ ồ một tiếng, rồi im lặng không nói gì, ánh mắt có phần ngoan độc, y lần lần chuỗi hạt niệm trên tay.

Một lúc lâu y mới lên tiếng:

- Vậy càng tốt, ngươi tung tin ra ngoài để bọn chúng tranh đoạt với nhau, chúng ta ở đằng sau ngư ông đắc lợi.

Nam tử trung niên cười lạnh trong lòng, thiên kiêu chi tử càng đổ về đây tranh đoạt, khí vận tích tụ càng lớn, lão cướp đoạt càng có lợi.

"Khặc ... khặc ..."

Một luồng hắc khí thấp thoáng quấn quanh cổ tay y.

...

Bảy ngày sau,

Một quán trọ nhỏ nằm ở chân núi phụ cận Nguyệt Sương đầm.

Chủ quán trọ mấy ngày nay vui vẻ hẳn ra mặt, không hiểu sao khách đến trọ đông bất thường, nhưng hắn mặc kệ, có tiền là được, không nghĩ gì nhiều cả.

Hắn tính tính toán toán, đà này phải nâng giá phòng, tranh thủ kiếm chút đỉnh, những phòng còn sót lại, hắn dự định nâng giá lên gấp năm gấp mười lần.

Tên chủ trọ đang hả hê toan tính thì có khách bước vào, nhóm này gồm có năm người, toàn bộ là nam nhân, trang phục bình thường là loại phổ thông hay gặp.

Tư Phương Chính ghé lại quầy hỏi:

- Lão bản, còn phòng không?

- Còn còn, mỗi đêm mười lượng bạc trắng!

Hắn ta nhanh nhảu trả lời, ánh mắt có vẻ tham lam nhìn Tư Phương Chính.

Ở quanh chỗ này cũng chẳng còn chỗ trọ nào khác, hơn nữa, mười lượng bạc trắng đối với mấy người như Vũ Phàm, cũng chẳng đáng là bao, nên Tư Phương Chính cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói:

- Cho ta ba phòng.

Tư Phương Chính đặt thỏi vàng lên mặt bàn, chỗ này tương đương với một ngàn lượng bạc, đủ cho năm người bọn họ, ở trong vòng một tháng.

Tên lão bản mặt mày xu nịnh nói:

- Đại nhân, mời theo ta!

Ở chỗ này có không ít đệ tử các thế lực lớn, nhưng dường như là bọn họ không nhận ra bốn người Vũ Phàm.

Một phần là trang phục của bọn họ không quá nổi bật, phần nữa là đám người Vũ Phàm đều đội nón tre tán rộng có lớp vải thưa che mặt, nên rất khó nhận dạng, ngay cả vũ khí bọn họ cũng đã cất vào bên trong không gian giới chỉ trước khi bước vào đây.

Lại thêm chỗ này cũng không ít người ăn mặc giống đám người Vũ Phàm, cho nên bọn hắn cũng không quá thu hút sự chú ý của người khác.

Đây là hiệu quả mà Vũ Phàm mong muốn, càng không gây nhiều chú ý càng tốt.

Vũ Phàm cất bước đi lên lầu theo chỉ dẫn của tên chưởng quầy, cái quán trọ này không quá lớn, ước chừng có gần năm mươi phòng có lẻ, khá là rộng rãi.

Bình thường chỉ đón khách ở lại chờ trăng tròn vào bên trong Nguyệt Sương đầm kiếm chút trân thảo đổi lấy chân khí thạch hoặc bạc trắng.

Vũ Phàm dùng Chu Võng Thúc Phược đếm qua số người có mặt ở đại sảnh, riêng chỗ này đã có hơn hai mươi người, hẳn là bọn họ cũng đến đây vì đầu Mãng Giao kia.

Mấy ngày trước khi đang trên đường di chuyển, Vũ Phàm cũng đã nhận được tình báo về việc tin tức của Mãng Giao đã đến tai hầu hết các thế lực ở Trung Thổ thành, thậm chí là cả những khu vực và đế quốc ở phụ cận, hẳn là có kẻ cố ý tung tin này ra ngoài.

Vũ Phàm cũng để ý nghe ngóng thêm nhưng vẫn chưa xác định được kẻ giật dây ở sau màn.

Lý Trường Ca ngồi ở một góc, đầu đội mũ rơm, liếc nhìn Vũ Phàm một thoáng.

"Hây da, rốt cuộc thì y cũng đã đến, đúng là Khí Vận Chi Tử hàng thật giá thật, chỗ nào có cơ duyên liền có mặt hắn ta!"

Lý Trường Ca nhìn vô hệ thống, hắn đắc ý cười một cái, cướp đoạt miếng ăn của Khí Vận Chi Tử thì khó chứ làm cái nhiệm vụ này thì lại quá dễ đi.

Nhưng Lý Trường Ca sẽ không thể hiểu được, những gì Vũ Phàm hắn có được ngày hôm nay là do những thứ mà y đã làm ở quá khứ, kể cả việc kính rượu lão bản tửu điếm và Quách lão.

Nếu như ngày đó hắn không làm ra một hành động này, khẳng định lão bản tửu điếm cũng chẳng nói với Vũ Phàm chuyện Mãng Giao.

Có lẽ đây là thứ mà người đời hay gọi là nhân quả.

Vũ Phàm tạm biệt bốn người kia, rồi lấy tay đẩy cửa bước vào bên trong gian phòng của mình, điều đầu tiên hắn làm khi bước vào đây chính là thăm dò mọi ngóc ngách ở bên trong cẩn thận một lượt, sau lại bài trí cấm chế và cạm bẫy ở khắp phòng, nơi này long ngư hỗn tạp, hắn cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Vũ Phàm thắp lên trầm hương có độc, rồi ngồi lên giường tĩnh tọa.

Độc này có tên là Ám Độ Trầm Hương, có tác dụng làm tu sĩ bị phong bế kinh mạch, không thể vận chân khí, làm suy yếu thần thức, có tác dụng với cả tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.

Nhưng mà Vũ Phàm lại khác, hắn hoàn toàn có thể kháng loại độc này một cách dễ dàng, thậm chí chất độc tỏa ra từ độc trầm ở trên giá đỡ kia, còn là năng lượng bổ dưỡng cho Thiên Độc Vương Cổ Tằm bên trong cơ thể hắn.

Một con bọ chui qua khe hở của cửa sổ, bay vào bên trong phòng của Vũ Phàm, nó chưa bay được bao xa, một cái phi châm đã cắm thẳng lên đầu nó, ghim chặt lên tường.

Ở một phòng trên lầu ba, Xích Linh ôm ngực ho ra một ngụm máu.

Cổ trùng do thám của nàng vậy mà bị đối phương phát giác, giết chết ngay khi vừa xâm nhập, làm nàng có chút sợ hãi.

"Hắn là ai?"

Vũ Phàm hừ lạnh, chỗ này quả nhiên toàn là kẻ có dã tâm, hắn phất tay, rút phi châm mang theo xác của con bọ trở lại, hắn quan sát kỹ một lượt, liền phát hiện ra đây là Bọ Hắc Thỉ, là một loại cổ trùng trinh thám khá hiếm thấy trong giới cổ sư, người bình thường rất hiếm khi biết đến.

"Cổ sư?"

Vũ Phàm nở một nụ cười tà mị.

Ở bên ngoài phòng của Xích Linh, một nam tử gõ cửa.

- Xích Linh sư muội, ta vào được không?

- Sư huynh, ta hơi mệt, có chuyện gì mai hãy nói!

Bây giờ nàng không thể mở cửa, bởi vì lỡ như đối phương có thần thức cường đại nhất định sẽ có thể thăm dò ra tình trạng của nàng, từ đó suy đoán ra người vừa thăm dò hắn.

Vũ Phàm đương nhiên chú ý đến động tĩnh của phòng Xích Linh, nói gì thì nói vẫn có một phần trùng hợp, hắn liền âm thầm ghi nhớ gian phòng này trong đầu.