Bảy ngày sau,
Nhậm gia sơn trạch, sơn phong Khương Chính Hạo.
Nay là ngày hiếm hoi trời có ánh nắng, sương tan từ sớm, mặt đấtcó chút ẩm, tiết trời ấm áp.
Trời ấm nên chim chóc đua nhau bay nhảy chuyền cành làm rộn cả một góc sơn phong, mấy con thú nhỏ cũng chui ra ngoài, chạy tới chạy lui tranh thủ kiếm chút đồ ăn dự trữ.
Bạch Khởi nhấc bổng một con sóc lên khỏi mặt đất, nó cười khoái chí, bây giờ thân pháp của nó đã có thể dễ dàng theo kịp một con sóc.
Thằng nhỏ đưa con sóc đến trước mặt, dùng mặt quỷ dọa nó, làm con sóc sợ hãi, há to miệng, rơi mấy quả khô xuống mặt đất ẩm ẩm bên dưới.
Diệm Cơ và Bạch Khởi phá lên cười nghịch ngợm, Diệm Cơ nói:
- Ca ca, thả nó đi đi!
- Xì, chơi một lát rồi thả nó sau, cho muội cầm thử nè!
Diệm Cơ đón lấy con sóc nhỏ bằng cả hai tay, nàng ôm nó vào lòng vuốt ve nhẹ nhàng, miệng thì nói:
- Sóc con ngoan ngoan, ca ca không có ý hại ngươi, đợt lát nữa ca ca ưng cái bụng, ta thả ngươi ra ...
Con sóc sợ sệt nép vào lòng bàn tay của Diệm Cơ, ánh mắt lấm lét nhìn nàng, nó quả thực không hiểu nàng nói gì, cả người run lên từng đợt.
- Diệm Cơ, Bạch Khởi, công tử cho gọi!
Tư Phương Chính vận khí gọi lớn, Bạch Khởi và Diệm Cơ nghe thấy liền không chút nào chậm trễ, ba chân bốn cẳng chạy lên đình viện ở trên đỉnh núi.
Bạch Khởi thấy Diệm Cơ chạy có chút chậm, hắn nói:
- Leo lên lưng của ta!
- Ân, ca ca!
Diệm Cơ ghì chặt cái cổ của Bạch Khởi, còn hắn chạy vù vù lên đỉnh núi.
Vũ Phàm ngồi trên bàn gỗ, dùng Chu Võng Thúc Phược quan sát cả hai, Ngưng Nhi ở một bên nhỏ giọng nói:
- Chàng xem, Bạch Khởi một năm gần đây cũng cố gắng không ít, thực lực tiến bộ liên tục.
Vũ Phàm gật đầu đồng tình với nàng, quả thực là Bạch Khởi tiến bộ rất nhanh, còn nhanh hơn cả hắn ngày trước, có lẽ là do có người đích thân chỉ điểm lại thêm linh thảo, linh dược không thiếu thứ gì, chưa kể chân khí ở Trung Thổ cũng rất nồng đậm cho nên mới đạt được hiệu quả như vậy.
Bạch Khởi mới nhập môn Luyện Khí kỳ, chạy lên sườn núi có chút dốc, lại thêm Diệm Cơ ở trên lưng sớm đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mũi thở phì phò.
Nhìn cảnh này, Vũ Phàm lại nhớ đến ngày còn ở Đạo Tiên sơn môn, hắn và mấy vị huynh đệ cùng nhau liều mạng chạy từ chân núi lên đỉnh núi Đạo Tiên sơn môn, kỷ niệm ấy tuy ngắn ngủi nhưng khó phai nhòa.
Bây giờ lại được Bạch Khởi tái hiện lại lần nữa, ký ức trong đầu Vũ Phàm liền thêm sống động.
Bạch Khởi đứng ở xa thở hổn hển nói:
- Công ... tử ... cho gọi ... tiểu nhân!
Diệm Cơ cũng tuột xuống, đứng ở một bên ngoan ngoãn, hai tay cũng chắp lại như Bạch Khởi, cái miệng lém lỉnh nói:
- Công tử cho gọi tiểu nhân!
Ngưng Nhi chợt mỉm cười, Tư Phương Chính đứng ở kế bên cũng vậy, hai đứa nhỏ này, thật là đáng yêu.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ta nghe Quách lão nói, ngươi đã nhập môn Luyện Khí kỳ?
Hắn rời đi cũng đã mười ngày nửa tháng, không biết Quách lão có đụng tay đụng chân gì không, ấy vậy mà tên Bạch Khởi kia thật sự nhập môn Luyện Khí kỳ, cho nên hôm nay hắn gọi Bạch Khởi đến để kiểm tra một lượt, nếu tên nhóc này quả thực đã nhập môn Luyện Khí kỳ liền sẽ bắt đầu trường kỳ huấn luyện.
Bạch Khởi hưng phấn thể hiện, hắn nắm tay thành quyền, vận chuyển chân khí trong cơ thể, đấm mạnh về phía trước một cái.
Ùng!
Không khí bị một quyền này đánh cho chấn động nhỏ, một làn gió nhỏ thổi bay lá cây bên dưới nền đá.
Đây là quyền kình!
- Hảo!
- Đa tạ công tử khen ngợi!
Vũ Phàm khen ngợi nó một câu, để nó lấy động lực, nó khịt cái mũi nhỏ, ánh mắt vô cùng vui vẻ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cái miệng sớm đã ngoác tới mang tai, nó không nhịn được nữa, cười hì hì thành tiếng.
Ngưng Nhi cũng phải che miệng cười vì một điệu này của nó, Diệm Cơ thấy ca ca nó vui vẻ, nó cũng cười hì hì theo.
Vũ Phàm ngoắc nó lại gần hắn, y bắt mạch cho nó một lượt, quả thực kinh mạch bên trong Bạch Khởi đã có một tia chân khí mỏng manh lưu chuyển, tuy không lớn nhưng lại liền mạch, hơn nữa, cũng khá bền bỉ.
"Không tồi, có lẽ nên cho nó học bế khí và luyện sức bền dưới nước, ... mùa đông ... ừm ... cũng không tệ, liền bắt đầu từ ngày mai vậy ... "
Vũ Phàm nhớ lại ngày trước, hắn cũng đầm mình dưới đáy suối trong tiết trời lạnh lẽo như thế này, nhưng cũng nhờ vậy, mà hắn trở nên bền bỉ dẻo dai hơn hẳn.
Bây giờ hắn cũng hy vọng, Bạch Khởi có thể kiên trì như hắn ngày trước.
Vũ Phàm nhẹ phất tay, một quyển Bế Khí Thuật và một quyển Vạn Tượng Tu Thể quyết liền xuất hiện trước mặt, hắn nói:
- Từ ngày mai, bắt đầu từ canh hai, đầm mình dưới thác tu luyện bế khí và cân cốt, mỗi ngày một canh giờ.
Vốn tưởng Bạch Khởi sẽ nhăn nhó khi nghe hắn nói ra yêu cầu này, nào ngờ nó lại biểu hiện vô cùng phấn chấn, hai mắt sáng rực, nó đáp lời Vũ Phàm vô cùng dứt dạt.
- Vâng thưa công tử!
Còn Diệm Cơ thì ngơ ngác đứng một bên nhìn Vũ Phàm, ánh mắt vô cùng chờ mong nó cũng muốn tu luyện, nhưng nó vẫn còn nhỏ, cân cốt chưa ổn định vẫn còn trong giai đoạn tắm nước thuốc, chưa thể tu luyện như Bạch Khởi.
Ngưng Nhi xoa đầu nó, bảo với nó:
- Diệm Cơ phải cố gắng học chữ, mới có thể tu luyện như Khởi ca, hiểu không?
- Vâng tỷ tỷ, Diệm Cơ sẽ cố gắng học chữ!
Tư Phương Chính lưng tựa vào gốc cây ở phụ cận, cái khung cảnh này cứ như một gia đình nhỏ vậy, thật là ấm áp.
Một con Thiên Lý Tước bay đến đậu trên ngọn cây, trên chân nó mang một cái ngọc giản.
Tư Phương Chính huýt sáo một tiếng nó liền đậu lên tay hắn, Tư Phương Chính lại gần Vũ Phàm, hắn nói:
- Công tử là ngọc giản của Kiếm Vương đại nhân.
Vũ Phàm dùng thần thức quét qua một lượt, sư phụ hắn đã chuẩn bị cho hắn một số chí bảo để độ lôi kiếp, nên gọi hắn sang đó để lĩnh pháp bảo, và nghe lão truyền thụ về kinh nghiệm độ lôi kiếp.
Vũ Phàm đứng dậy nói với Ngưng Nhi:
- Ta sang chỗ sư phụ một lát!
- Ân!
Vũ Phàm tế lên phi kiếm, Tư Phương Chính cũng vậy, hắn phi hành theo sau, tháp tùng Vũ Phàm.
Tư Phương Chính bây giờ là thiếp thân cận vệ của Vũ Phàm, cho nên ngoài thời gian tu luyện, y đi theo Vũ Phàm như hình với bóng.
Vũ Phàm dừng trước đại môn đình viện của sư phụ hắn, chắp tay dõng dạc nói to:
- Đệ tử thỉnh an sư phụ!
- Ừm, vào đi!
Vũ Phàm cất bước tiến vào bên trong, còn Tư Phương Chính đứng gác ở bên ngoài, hắn tùy tiện chọn một gốc cây, đứng tựa lưng, hai mắt nhắm lại.
Nhậm Thiên Hành chỉ xuống một cái ghế đá ở ngoài hiên, ý bảo Vũ Phàm ngồi xuống.
Lão đưa ra trước mặt hắn một cái không gian giới chỉ, rồi nói:
- Bên trong có một kiện ngoại giáp và một kiện nội giáp kháng lôi hệ công kích, và một bộ khí cụ bày trận phòng ngự.
- Đa tạ sư phụ ban bảo!
- Ừm, để ta nói qua một chút về lôi kiếp cho ngươi nắm!
Vũ Phàm cẩn thận chăm chú lắng nghe lão sư hắn giảng giải qua một lượt về lôi kiếp ở Thiên Huyền Đại Lục.
Cái lôi kiếp này là quy tắc của Thiên Đạo, cũng không rõ mục đích phía sau là gì, bắt nguồn từ đâu, nhưng kể từ Kết Đan kỳ trở đi, hễ phàm nhân mỗi lần đột phá một đại cảnh giới liền sẽ bị Thiên Đạo giáng xuống một đạo Lôi Kiếp để ngăn cản, thành công thì bước tiếp trên con đường đại đạo, còn nếu như thất bại, nhẹ thì trọng thương, tu vi thoái lui tu lại từ đầu, nặng thì thân tử đạo tiêu.
Sức mạnh mà tu sĩ nắm giữ càng lớn, lôi kiếp giáng xuống càng mạnh.
Lão sư hắn tính toán bởi vì hắn sớm đạt được Kiếm Tâm, lại còn nghịch thiên cải tổ huyết mạch, e là lôi kiếp sẽ không đơn giản, có thể là tử sắc lôi kiếp, hơn nữa còn có thể là không phải chỉ có một đạo.
Vũ Phàm cũng sớm đã nghĩ tới chuyện này, nên cũng cố gắng chuẩn bị, nhờ Liễu gia thu gom không ít khí cụ bằng trận để hỗ trợ hắn nghênh đón lôi kiếp hàng lâm.