Chương 222: Tiền bối ta có vấn đề muốn thỉnh cầu

Khuynh Thành đi vào bên trong phòng trà của Vũ Phàm, nàng nhu thuận thi lễ.

- Khương công tử, tiểu nữ có thể hầu rượu cho công tử không?

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn điềm đạm nói:

- Nhất Mộng cô nương mời ngồi!

Khuynh Thành ngồi xuống đối diện Vũ Phàm, nàng muốn quan sát cảm xúc trên khuôn mặt Vũ Phàm một cách rõ ràng nhất.

Nàng đưa mắt nhìn kỹ Ngưng Nhi ở bên cạnh, vị cô nương này dung mạo bình thường, chỉ là dễ nhìn, không có gì nổi bật, nhưng đôi mắt của nàng rất đẹp, thậm chí là nữ nhân như Khuynh Thành cũng có chút si mê.

Khuynh Thành có chút tiếc nuối, đôi mắt này, vậy mà lại nằm ở trên khuôn mặt như thế kia, quả là phí phạm.

Nếu nàng biết được dung mạo thật sự của Tiếu Ngưng Nhi tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ như thế này.

Ngày trước ở Đạo Tiên Sơn Môn, nếu không nhờ có Ngụy lão và Chưởng Môn bảo vệ, Tiếu Ngưng Nhi hẳn là cũng sớm trở thành đạo lữ của kẻ khác.

Bởi vậy, Vũ Phàm rất hy vọng trong tương lai có cơ hội báo đáp ân tình của Ngụy lão và Đạo Tiên sơn môn, dẫu sao bọn họ cũng cưu mang hắn và nàng những ngày đầu còn nhỏ yếu.

Khuynh Thành giao thiệp cũng rất rộng rãi, hơn nữa, đa số mấy tên nam nhân đều cảm thấy vinh hạnh khi được nàng nhờ vả, nên chỉ qua một buổi biểu diễn, thiếp thân thị nữ của nàng cũng đã thu được không ít tin tức về Khương Chính Hạo.

Mà mấy tên này chỉ vì lấy lòng Khuynh Thành không những quên đi căn dặn của trưởng bối trong nhà mà còn không ngại đụng chạm đến Vũ Phàm.

Ngưng Nhi và Thanh Liên ngồi bên cạnh Vũ Phàm, nhìn Khuynh Thành không có mấy thiện cảm, nữ nhân này năm lần bảy lượt nhằm vào Vũ Phàm mà động tay động chân, tất nhiên hai nàng sẽ không ưa nàng ta.

Thấy Khuynh Thành đem ra một bầu rượu của Thanh Sơn thành, Vũ Phàm liền cười lạnh, tiểu cô nương này không phải là tự cho mình là thông minh hơn người chứ.

Ý tứ này của Khuynh Thành, Vũ Phàm hắn tất nhiên hiểu rõ, không tự dưng một quỳnh lâu ở phía nam của Trung Thổ lại dùng rượu của Thanh Sơn thành ở phía bắc của Trung Thổ, đường xá xa xôi ngàn dặm, hơn nữa, cũng ít ai biết đến và có thể thưởng thức hương vị của nó.

- Công tử, đây là Thanh Sơn thành Xuân Miên tửu! Thiếp thân nghe nói nó được ủ bằng trăm loại xuân thảo khác nhau ở Thanh Sơn, thành ra có mùi thơm và vị ngọt hậu the mát rất đặc trưng của mùa xuân nên được gọi là Xuân Miên tửu.

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:

- Nhất Mộng cô nương hiểu biết thật sâu rộng, Xuân Miên tửu này tuy vị the mát nhưng cũng vì vậy mà hương vị ban đầu cũng khá là gắt, hiếm người uống được, chỉ có dân ở Thanh Sơn thành là ưa thích mà thôi.

Nếu nàng đã muốn hỏi, hắn liền trả lời, mở cho nàng một kẽ hở nhìn vào căn hầm bí ẩn, làm cho nàng càng lúc càng tò mò, muốn biết thứ được giấu bên trong nó.

Thân phận của đệ tử Kiếm Vương xưa nay vốn dĩ vẫn luôn là một bí ẩn lớn gây tò mò ở Thiên Huyền Đại Lục, nhất là đối với thế hệ trẻ như nàng.

Vũ Phàm uống cạn ly rượu trên tay, rượu này đối với hắn không hề xa lạ, bởi vì đây cũng là một trong những loại rượu mà thúc thúc hắn phục vụ ở trong khách điếm ngày trước.

Ngưng Nhi và Thanh Liên cũng uống cạn ly theo, rượu này quả thật khá gắt lúc đầu, cảm giác đầu lưỡi có chút tê, nhưng về sau lại có vị ngọt hậu sang sảng, lại rất là thơm.

- Hảo tửu!

Thanh Liên non nớt lên tiếng khen ngợi, đưa ly về phía Khuynh Thành ý muốn xin thêm một ly nữa.

Khuynh Thành vươn tay, rót cho Thanh Liên thêm một ly, rồi lại nhìn Vũ Phàm, xem ý tứ của hắn, thấy hắn đặt ly về phía mình, nàng liền rót cho hắn.

- Công tử, người có tâm sự a?

Vũ Phàm chợt nở một nụ cười, hắn nói:

- Con người ai chẳng có tâm sự, chỉ là nhiều lúc khó nói thành lời mà thôi.

Khuynh Thành càng hỏi, Vũ Phàm lại càng dẫn dắt nàng dấn sâu vào cái đầm lầy này, Khuynh Thành là không biết, nàng đang bị hắn dắt sâu vào bên trong.

Thanh Liên và Ngưng Nhi uống một hồi cảm giác có chút buồn ngủ, nằm gục xuống bàn, tu sĩ mà nói, thường hiếm khi bị say rượu, rõ ràng là trong rượu này có vấn đề.

Nhưng lạ là Vũ Phàm hắn vẫn còn khá là tỉnh táo, làm cho Khuynh Thành có chút ngoài ý muốn.

"Chẳng lẽ cơ thể hắn có thể chống chịu được Mê Dược của sư phụ sao? Hừ vậy ta rót thêm một bầu nữa, ta không tin hắn có thể kháng được!"

Nàng vừa rót rượu vừa nói chuyện với Vũ Phàm, giọng nói của nàng mang theo mị lực âm thanh, muốn làm hắn trầm mê để tùy ý nàng tra hỏi.

Vũ Phàm cũng rất phối hợp với nàng, mắt Vũ Phàm dần dần có chút lờ đờ, thấy vậy, Khuynh Thành liền dò hỏi từ những câu đơn giản:

- Khương công tử, người là đệ tử chân truyền của Kiếm Vương đại nhân?

- Đúng vậy!

- Khương công tử, người năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi a!

- Ta năm nay 26 tuổi!

Nàng thấy Vũ Phàm dần dần đã trở nên ngoan ngoãn, nghe nàng hỏi gì đáp nấy, bắt đầu nở một nụ cười đắc ý, nam nhân mấy người vẫn là gục trước tửu sắc mà thôi.

Nàng lại hỏi tiếp:

- Khương công tử là đến từ Thanh Sơn thành?

Vũ Phàm vẫn một bộ trầm mê, hắn khẽ gật đầu:

- Đúng vậy!

Nhưng những câu hỏi này của nàng vẫn chưa đi sâu vào trọng điểm, nàng bắt đầu to gan hỏi:

- Khương công tử, người thật ra là họ Vũ?

Vũ Phàm đột nhiên gục xuống bàn, ngáy khò khò thành tiếng.

"Chết tiệt, rót rượu quá tay rồi!"

Khuynh Thành trong lòng bức bách khó chịu, nàng sắp hỏi đến trọng điểm thì đối phương lại gục mất.

Lâu chủ ở trên lầu cao, khẽ thở dài, quả là quả quýt dày có móng tay nhọn, trước nay đều là Khuynh Thành dẫn dụ người ta, nào có bị người khác dẫn dụ như bây giờ, nhưng mà cũng vì vậy mà nàng lại cảm thấy hiếu kỳ với Vũ Phàm hơn hẳn, nàng muốn xem xem trong cuộc đấu này rốt cuộc là hắn dùng chiêu kế gì, và cũng muốn xem xem liệu Khuynh Thành là đang thật sự bị hắn dẫn dụ hay nàng cũng đang giấu con bài tẩy cho riêng mình.

Chuyện tọa sơn quan hổ đấu này, lúc nào cũng kích thích cả.

Khuynh Thành lên tiếng phân phó:

- Các người trông chừng cho nhị vị tiểu thư đây, còn Khương công tử mang đi theo ta!

- Vâng thưa tiểu thư!

Một nam tử dùng chân khí và tinh thần lực mang Vũ Phàm bước theo sau lưng của Nhất Mộng Khuynh Thành đến thư phòng của nàng ở trong Nhất Mộng quỳnh lâu.

Nam tử trung niên thả hắn xuống ghế cẩn thận, rồi tự giác lui ra ngoài, Khuynh Thành ở bên trong đốt lên mấy cây trầm hương, lại động pháp trận, hy vọng có thể dùng mấy thứ này khống chế Vũ Phàm.

Nàng lại gần lay hắn dậy, để hắn có chút ý thức rồi mới xâm nhập thần trí để tra hỏi.

- Khương công tử ... Khương công tử ...

Giọng nàng nhẹ nhàng như rót mật vào tai.

Vũ Phàm lờ mờ tỉnh dậy, nàng bắt đầu thi triển bí pháp, ngay lúc này hắn đột nhiên lao tới, nắm chặt cổ tay này, phi châm đã ở sát cổ của nàng, hắn nói:

- Nhất Mộng Khuynh Thành cô nương, hình như cô nương định xâm nhập thần trí của ta phỏng? Bài trí ở chỗ này là có tính toán sẵn a?

- Công tử người nói gì vậy? Ta không hiểu?

- Cô nương, xâm nhập thần trí người khác là đại kỵ, ta giết cô nương ở đây lâu chủ cũng không giúp cô nương được!

Khuynh Thanh sợ vỡ mật, nàng vội gọi sư phụ:

- Sư phụ ...

- Tiểu tử, Khuynh Thành đã biết sai rồi, ta thay mặt đệ tử nhận lỗi với ngươi!

- Tiền bối, tiểu bối có vấn đề muốn hỏi!

- Ngươi nói đi!

- Tiền bối, mị lực đồng tử của Ngưng Nhi là loại gì?

Lâu chủ mỉm cười, tên này đúng là to gan lớn mật, quả nhiên là có tính toán mà đến đây, chỉ tiếc là Khuynh Thành bị hắn dùng như quân cờ làm nàng có chút tức giận.

Khuynh Thành bị hắn khống chế, hai người đứng sát rạt, chân khí trong cơ thể nàng không biết đã bị phong bế tự lúc nào, không thể điều động.

Nàng bây giờ mới nhận ra, mùi hương của hắn là có độc.

Vũ Phàm còn tưởng phải mất công bài trí lâu dài mới có thể đạt được kết quả, nào ngờ Khuynh Thành lại giúp hắn rút ngắn thời gian nhiều như vậy.