Hoàng Đô thành, Thiên Hỏa Đế Quốc,
Xế trưa, mặt trời trên đỉnh đầu bị mây mù che khuất, chỗ nắng, chỗ không, gió thổi từng cơn lành lạnh, tuyết trên mái hiên cũng đã tan hết, mặt đất cũng đã khô.
Một cỗ xe ngựa chạy nhanh trên phố, phàm là ai thấy cỗ xe ngựa này cũng đều chủ động tránh xa.
Trên nóc của xe ngựa treo một ngọn cờ xí, Liễu gia.
Ngồi bên trong đích thị là ba người Vũ Phàm, Ngưng Nhi và Thanh Liên, bọn họ đang trên đường đi đến một quỳnh lâu nổi tiếng nhất ở Hoàng Đô, Nhất Mộng.
Danh tiếng của Nhất Mộng quỳnh lâu không chỉ quanh quẩn ở trong Thiên Hỏa Đế Quốc, mà còn lan xa khắp vạn dặm xung quanh, kể cả Trung Thổ cũng từng nghe danh.
Nhất Mộng quỳnh lâu nằm ở Tây thành, là một tòa tháp cao hai mươi bốn tầng, mỗi tầng cao 4 trượng, tổng cộng cao 96 trượng, là tòa tháp cao nhất ở Hoàng Đô.
Mỗi mái hiên đều được trạm khắc tinh xảo, bốn góc là hình dạng của tứ đại thần thú, đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, bắc Huyền Vũ, nam Chu Tước, vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Nhìn từ xa cũng đủ để thấy chỗ này toát lên vẻ quý phái, sang trọng.
Cỗ xe ngựa của Liễu gia dừng lại trước đại môn của quỳnh lâu, thủ vệ và kỹ nữ của quỳnh lâu lập tức tiến lại gần, nghênh đón mấy người bọn họ.
- Công tử, tiểu thư, mời theo ta vào bên trong!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, khoan thai đi đầu bước vào bên trong.
Bài trí đại sảnh bên trong quỳnh lâu vô cùng tao nhã, xa hoa nhưng không dung tục, ngược lại toát lên vẻ quý phái thanh thoát, quả là rất có thẩm mỹ.
Khắp nơi bên trong quỳnh lâu thoang thoảng mùi hương nhài cam nhè nhẹ, có tác dụng rất tốt trong việc an thần, xua tan mệt mỏi.
Giữa đại sảnh của quỳnh lâu là một cái vũ đài hình tròn lớn, ước chừng bề rộng phải mười trượng, phía cuối vũ đài có một cái lọng có màn che bằng lụa mỏng, thêu hình tinh xảo, dường như là chỗ cho mỹ nữ ngồi để biểu diễn kỹ nghệ.
"Bài trí thật đẹp!"
Vũ Phàm đưa mắt nhìn xung quanh, quả không hổ danh là Nhất Mộng Quỳnh Lâu, ở chỗ này, có không ít cường giả, nhưng bọn họ hầu như rất thu liễm, không biết là bởi vì bọn họ muốn trải nghiệm chốn bồng lai ở nơi hồng trần này hay là bọn họ kiêng dè lâu chủ của Nhất Mộng nữa.
Thiên hạ đồn rằng, ngày trước lão thủy tổ Mục gia đã từng có ý định suất lĩnh đại binh, muốn thu Nhất Mộng trở thành sản nghiệp của Mục gia, nhưng mà binh chưa kịp xuất, Mục hoàng đế đã vội ra chiếu chỉ, cấm con dân Thiên Hỏa Đế Quốc xâm phạm Nhất Mộng Quỳnh Lâu, để lại cho người đời bao nhiêu nghi vấn và lời đồn thổi.
Có người nói rằng, lâu chủ của Nhất Mộng tự thân đến gặp Mục hoàng đế, bị Mục hoàng đế một chưởng chụp chết, thu Nhất Mộng vào tay, không phải tốn một binh một tốt, liền chiêu cáo thiên hạ, lại dùng chiếu chỉ kia che mắt, tăng sự thần bí cho Nhất Mộng.
Có người lại nói rằng, lâu chủ của Nhất Mộng, một chưởng trấn áp toàn bộ Mục gia, cả Mục gia lão tổ cũng phải quỳ rạp trên mặt đất, nên phải ra chiếu chỉ, không ai được xâm phạm Nhất Mộng.
Cũng có người nói rằng, lâu chủ Nhất Mộng lại quy phục Mục hoàng thất, trở thành một phần của bọn họ.
Đủ thể loại đồn thổi, nhưng không có ai có chứng cứ xác thực chuyện này, dần dần nó đi vào quên lãng, mà chỗ quỳnh lâu này cũng không ai dám xâm phạm nữa.
Lúc này, đại mỹ nhân của Nhất Mộng Quỳnh Lâu, Nhất Mộng Khuynh Thành cô nương đứng ở trên lâu cao, nhìn bóng lưng của Vũ Phàm.
Nàng truyền âm nói với thị nữ thiếp thân của nàng.
"Hắn là tên đệ tử của Kiếm Vương đại nhân sao? Nhìn dung mạo có chút tầm thường, nhưng con mắt của y lại rất hấp dẫn nha!"
Thị nữ thiếp thân của nàng hiếu kỳ, ngó nghiêng Vũ Phàm trên dưới một lượt xong liền bình phẩm.
"Chủ tử, đúng vậy, y là Khương Chính Hạo, cơ mà nhìn tên này dung mạo có chút dung tục a! Hi hi ..."
"Muội đó, cái miệng thật là ..."
"Chủ tử, tiểu nữ nói đúng mà ..."
Vũ Phàm cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, Nhất Mộng Khuynh Thành thấy Vũ Phàm nhìn về phía mình, liền dùng mị thuật của sư phụ truyền cho nàng để trêu hắn một chút.
"Để ta xem xem rốt cuộc đệ tử của Kiếm Vương đại nhân có gì đặc biệt!"
Tam Nhãn Bích Hoa Xà Đồng của nàng khẽ chớp động, một tia mị hồn công kích xuyên vào mi tâm của Vũ Phàm, hắn cười khẩy, một cái Hạo Thiên Chùy bên trong thức hải của Vũ Phàm, gõ nát tia mị hồn này của nàng.
Sát khí trong đáy mắt của Vũ Phàm chợt trở nên nồng đậm, Khuynh Thành như rơi vào hầm băng, nhất thời cảm thấy ngột ngạt khó thở, nàng bị Vũ Phàm tấn công lại thần hồn, cảm giác tim bị đè chặt, ngàn kiếm đâm xuyên, trán nàng đổ mồ hôi lấm tấm.
Lúc này, lâu chủ của Nhất Mộng truyền âm cho Vũ Phàm nói:
"Khương công tử, hà tất làm khó dễ đệ tử của ta như vậy?"
Vũ Phàm vội đáp nàng.
"Lâu chủ, nàng là cố ý muốn dùng mị thuật với tiểu bối trước a!"
Ở bên trên, không biết tự lúc nào Khuynh Thanh đã thoát khỏi thần hồn công kích của Vũ Phàm, nàng lấy tay ôm chặt tim thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Phàm, thoái lui liền ba bốn bước.
Hẳn là nàng được sư phụ của nàng giải thoát cho.
Nàng đã là cảnh giới Lưỡng Nghi hậu kỳ, kém chút nữa là có thể vào cảnh giới Tam Tài, so với đồng trang lứa, liền có thể ngẩng cao đầu, nhưng mà đụng phải yêu nghiệt Vũ Phàm, nàng vẫn là ở dưới hắn một bậc.
Tinh thần lực của Vũ Phàm đã là cảnh giới Tam Tài trung kỳ, ẩn ẩn đã bước vào hậu kỳ giai đoạn, cho nên công kích của nàng mới bị hắn dễ dàng phá giải là như vậy.
Thị nữ thiếp thân ở bên cạnh Khuynh Thành lo lắng hỏi:
- Chủ tử, người không sao chứ? Có cần tiểu nữ dạy cho hắn một bài học hay không?
- Đừng! Là lỗi của ta, là ta ra tay động thủ trước, tài nghệ không bằng người không có gì phải trả thù cả!
Nàng tuy nghịch ngợm, nhưng vẫn là một con người hiểu chuyện, nhưng mà nàng bây giờ đã hiểu thấu câu nói của sư phụ nàng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Vốn nàng còn tưởng rằng ở cùng thế hệ không có ai có thể chống lại mị thuật của nàng, mà từ trước đến nay quả thực là nàng chưa từng thất thủ lần nào, duy lần này là lần đầu tiên, mà hơn nữa, còn bị đối phương phản đòn, nếu không có sư phụ ra tay kịp thời, sợ là thần hồn của nàng đã bị tổn thương.
Đối phương quả thật phải nói là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.
Đó là Khuynh Thành không biết, may nàng đang ở trong Nhất Mộng Quỳnh Lâu, nếu như ở dã ngoại, sớm đã bị Vũ Phàm khống chế, hoặc thậm chí là diệt sát.
Đột nhiên có người dám thi triển mị thuật lên người hắn, khẳng định không có ý đồ tốt lành gì, bằng với tính tình cẩn thận của mình, hắn khẳng định có thể làm như vậy.
Bạch Ngưng Băng ngày trước cũng vậy, dung mạo của nàng, tuyệt đối không thua kém Ngưng Nhi, nhưng hắn cũng không ngại giết nàng, đừng nói gì đến Khuynh Thành.
Vũ Phàm truyền âm đáp lời lâu chủ:
"Tiền bối, là tiểu bối có chút lỗ mãng mong tiền bối lượng thứ bỏ qua!"
"Bỏ đi, là Khuynh Thành nàng gây sự ngươi trước!"
"Đa tạ tiền bối đại lượng!"
Vũ Phàm khẽ mỉm cười tà mị với hai người trên lầu cao, nụ cười này, đôi mắt này, Khuynh Thành có chút sợ!