Chương 212: Bách Hạc Sơn (2)

Lý Trường Ca dẫn đầu đội ngũ đi phía trước tiến vào bên trong Bách Hạc Sơn, hắn có "Mini Map" cho nên địa hình ở chỗ này như nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.

Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt về kiến thức địa lý của văn minh địa cầu, chúng sư đệ, sư muội xung quanh quả thực ngưỡng mộ kiến thức uyên bác này của hắn không thôi.

- Các người nhìn xem, bây giờ là buổi sáng, mặt trời liền ở hướng đông, bây giờ làm theo ta, đưa tay phải về hướng đông, trước mặt các ngươi liền là hướng bắc.

- Là thật này!

Một tên sư đệ vội nói lớn khi thấy pháp bảo định hướng chỉ hướng bắc ở trước mặt hắn.

- Oa, Lý sư huynh thật lợi hại.

Một vị sư muội hết sức khen ngợi Lý Trường Ca, làm hắn không ngừng đắc ý, danh vọng trong hệ thống liên tục tăng.

"Khà khà, cứ đà này chẳng mấy chốc sẽ đủ điểm danh vọng để mở khóa chức năng mới ..."

Lý Trường Ca dùng vẻ mặt hớn hở nhìn điểm danh vọng ở trên bảng thông tin của hệ thống trước mặt.

Đột nhiên trên "Mini Map", xuất hiện mấy đạo thân ảnh đang lao nhanh về phía này, cách chỗ hắn đang đứng chừng hai trăm trượng.

Khí thế của bọn họ không nhỏ, hẳn là đệ tử của các đại thế lực lớn.

Vù ... vù ... vù

Nhậm gia đệ tử, mười người xếp thành đội hình mũi nhọn, năm người hai hàng (>>) chỉnh tề bay vùn vụt trên đầu của đám đệ tử Côn Luân cổ phái, thẳng hướng Bách Hạc Sơn Quản Sự Tháp mà lao đi.

"Nhậm gia - Thương Huyền tông?"

Lý Trường Ca nhìn thông tin đám người phi hành trên bầu trời, chân mày có chút nhăn nhó, "sao tên kia cũng đến chỗ này, không phải là Nhậm gia đã đánh hơi được điều gì rồi chứ?".

Lý Trường Ca xuyên không đến đây cũng sớm nhận ra chỗ này cũng không có "tối cổ" như trong tiểu thuyết tu tiên hắn đã từng đọc trên mạng lúc trước, cho nên liền phỏng đoán mấy đại thế lực có thể đã đánh hơi được cơ duyên ở chỗ này.

"Chậc, phiền phức a!"

Lý Trường Ca thấy vậy liền không trang bức nữa, hắn tế lên phi kiếm, giọng cấp bách nói:

- Chúng ta cũng nên di chuyển thôi!

- Vâng thưa sư huynh!

Đám đệ tử Côn Luân cổ phái mặt mũi ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao Lý sư huynh của bọn họ lại cấp bách như vậy, trước đó chẳng phải hắn còn nói với bọn họ là nên thưởng thức tiên cảnh nơi đây một chút sao.

Càng đến gần Bách Hạc Sơn Quản Sự Tháp, Vũ Phàm càng giảm dần tốc độ và độ cao, khi đến đại môn, cũng đã sát ngay mặt đất bên dưới, đây chính là lễ độ của hắn dành cho Trưởng Lão trông coi ở đây.

- Tiểu bối Khương Chính Hạo dẫn đội ngũ đến đây thi hành nhiệm vụ, mong tháp chủ cho phép tiến vào.

"Ồ, không tồi, khí độ ngược lại rất tốt"

Một nam tử trung niên đứng ở lầu cao nhất nhìn xuống bên dưới âm thầm đánh giá Vũ Phàm một lượt.

Ngược lại với Vũ Phàm, đội ngũ của Lý Trường Ca ầm ầm bay đến, rồi đáp đất rất khoa trương, thể hiện khí phách của một cổ phái vạn năm ở Thiên Huyền Đại Lục, tuy nhiên tên họ Lý cũng rất biết lễ nghĩa, đứng ở đại môn, cùng với Vũ Phàm nói:

- Tiểu bối Lý Trường Ca dẫn đội ngũ đến đây làm nhiệm vụ của Côn Luân cổ phái, mong tháp chủ hợp tác.

Câu nói khác nhau, thái độ khác nhau!

Một giọng nói uy nghi chợt vang lên đáp lời bọn họ.

- Vào đi!

Giọng của tháp chủ tuy không lớn, nhưng lại vang vọng ở trong không trung, đủ để cho mọi người cùng nghe.

Vũ Phàm chắp tay nói với tên họ Lý.

- Lý huynh, hân hạnh gặp mặt!

- Hân hạnh gặp mặt Khương công tử!

Nói rồi cả hai sóng vai đi vào bên trong, Vũ Phàm lúc này cũng đã dùng thần thức khóa chặt nhất cử nhất động của Lý Trường Ca, bắt đầu quá trình thăm dò hắn.

Lần này đến đây thăm dò tình hình, ngoài Nhậm gia của Thương Huyền tông và Côn Luân cổ phái ra còn có Hoa Sơn cổ phái, do Diêu Mộng Dao dẫn đầu đội ngũ cũng vừa mới tiến vào không lâu.

- Diêu cô nương, chúng ta lại tái ngộ rồi!

Diêu Mộng Dao nhanh chóng đáp lễ Vũ Phàm:

- Khương công tử, hạnh ngộ a!

Nói rồi cả ba người Vũ Phàm, Diêu Mộng Dao và Lý Trường Ca đi lên trên lầu cao nhất của tháp, gặp mặt tháp chủ trao đổi thêm về tin tức ở đây.

- Bái kiến tiền bối!

- Ừm, ngồi đi!

Lão tháp chủ tùy tiện đáp lời bọn họ, lão nói:

- Lão phu cũng đã từng xuất thủ thăm dò một phen, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm gì khác thường, chúng ta cũng đã bắt một vài con về để nghiên cứu một lượt, nhưng mà chúng giống như không bị người khác điều khiển thì phải, khả năng là chúng hành động theo mệnh lệnh của con đầu đàn.

- Vậy ngài có bắt được con đầu đàn không? - Vũ Phàm đại diện ba người hỏi lão.

Lão tháp chủ lắc đầu, y nói:

- Nói ra có chút xấu hổ, con đầu đàn hình dáng có chút kỳ lạ, lão phu là Hóa Thần kỳ cảnh giới, vậy mà không bắt được nó, để nó lẩn trốn biệt tích!

Diêu Mộng Dao cất giọng hỏi lại:

- Tiền bối nói như vậy là mấy ngày qua đám Nguyệt Lang cũng đình chỉ hoạt động tàn sát bừa bãi?

Y gật đầu đáp lời nàng:

- Đúng vậy! ... Hơn nữa, nó cũng không để lại dấu vết gì, cứ như thể hoàn toàn mất tích vậy!

Lý Trường Ca trong lòng cười lạnh, các ngươi làm sao biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có ta mới biết được đó là thứ gì.

Không có ai ở đây nghĩ rằng con sói đầu đàn mà nãy giờ lão tháp chủ nhắc đến lại là một con thần thú Hạo Thiên Khuyển, đương nhiên với thần thông của một cường giả Hóa Thần kỳ như lão ta làm sao có thể bắt được nó, vì nó có thần thông Độn Địa, họa may Đại Thừa kỳ đại năng mới có thể vây nó lại.

Chỉ cần thu phục được nó, Lý Trường Ca hắn liền có thể đi mây về gió, xâm nhập bất cứ đâu, còn điểm yếu của nó đã hoàn toàn nằm trong tay của hắn.

Ba người Vũ Phàm trao đổi với lão thêm một chút nữa liền cáo lui, nói tới nói lui vẫn là không có thêm được manh mối nào hữu ích cả.

- Đa tạ tiền bối!

Khi bọn họ đi xuống mặt đất, Lý Trường Ca chủ động tiến lại gần Vũ Phàm, giơ tay ra ngụ ý muốn bắt tay với Vũ Phàm, làm Vũ Phàm có chút khó hiểu.

- Lý huynh, đây là ... ?

- À, đây là tập tục ở quê ta, gọi là bắt tay.

Nói rồi hắn nắm lấy bàn tay Giao Long Tý của Vũ Phàm rồi lắc lên lắc xuống.

"Oa, cái Giao Long Tý này thật ngầu nha!"

Cũng bởi vì sự tò mò này của mình mà Lý Trường Ca bị Vũ Phàm dùng bột phấn của Thiên Độc Vương Cổ Tằm đánh dấu lên người.

"Đinh! Ký chủ bị Vũ Phàm đánh dấu bằng độc phấn của ** (đẳng cấp và danh vọng hiện tại chưa đủ để tiếp cận thông tin)!"

"Sặc ... ta cũng chỉ là bắt tay một cái thôi mà!"

"Hệ thống có cách giải hay không?"

"Vật phẩm giải độc nằm ở tầng thứ năm của thương thành!"

"Thiên cấp vật phẩm mới giải được cái độc phấn này á? Ngươi đừng có mà lừa ta!"

"Ký chủ, ... độc phấn này không đơn giản như ký chủ nghĩ đâu!"

"Ta abc xyz ngươi ... cái hệ thống phế vật này"

Lý Trường Ca bất giác lùi ra xa Vũ Phàm một chút, cái tên họ Vũ này sao nguy hiểm vậy không biết.

Ngược lại Vũ Phàm có chút lo lắng trong lòng khi thấy Lý Trường Ca lùi lại.

"Chẳng lẽ y biết ta hạ thủ với y?"

Vũ Phàm vội dời sự chú ý sang chuyện khác hắn nói:

- Mọi người thấy chuyện này như thế nào?

Lý Trường Ca cố ý che đậy sự thật bên trong:

- Ta nghĩ chẳng qua là một con Nguyệt Lang đầu đần đột nhiên nổi điên thôi, chỉ cần diệt trừ được nó là sẽ chấm dứt chuyện này!

Diêu Mộng Dao cũng đồng tình với lời của tên họ Lý, nàng nói:

- Chúng ta dẫn theo đội ngũ truy vết nó thử xem!

Lý Trường Ca nói:

- Tạm thời cứ như vậy đi! Ta sẽ phụ trách hướng đông!

- Vậy ta phụ trách hướng Bắc!

Vũ Phàm liền lên tiếng theo sau hắn.

Lý Trường Ca giật mình thon thót, tên họ Vũ này không phải là cố ý ghim hắn chứ.