Chương 205: Vô đề

Lộ tuyến nối Ẩn Nặc thành và Trung Thổ thành, lâu thuyền Nhậm gia, gian phòng Nhậm Thiên Hành.

- Con ngồi đi!

- Vâng thưa sư phụ!

Vũ Phàm ngồi xuống cái ghế nhỏ, lắng nghe những lời sư phụ hắn sắp nói.

- Ta từ chỗ mấy lão thân hữu biết được sắp tới Hoàng Kim thương hội sẽ tổ chức đấu giá một kiện Giao Long Tý ở Trung Thổ thành, kích thước vừa vặn hợp với con, nên ta đã đi cửa sau, thành công thu đến tay, trở về Trung Thổ thành liền có thể bắt đầu chữa trị cánh tay cho con.

- Đa tạ sư phụ ưu ái!

- Không có gì, sắp tới đây, ta sẽ đặc biệt bồi dưỡng con để ứng chiến với thách đấu của Long tộc, chuyện lần này không đơn giản là một cái thách đấu như vẻ bề ngoài.

Vũ Phàm ánh mắt có chút động, hắn nghiêm túc nghe sư phụ hắn giảng giải.

Kiếm Vương từ tốn nói tiếp:

- Các ngươi là đại diện cho thế hệ này của Nhân tộc, cũng có thể nói là trụ cột sau này của Nhân tộc chúng ta, chỉ cần các ngươi bại, Nhân tộc sẽ nằm trong tầm ngắm của Tứ đại thần thú tộc. Con hiểu hàm ý của ta chứ?

- Vâng thưa sư phụ, đệ tử minh bạch!

Lời này của Nhậm Thiên Hành rất đơn giản, nếu bây giờ thiên kiêu chi tử của Nhân tộc lần lượt bị thế hệ trẻ của Tứ đại thần thú tộc áp chế, vậy há chẳng phải thế hệ này bọn họ đã siêu việt Nhân tộc rồi hay sao, một khi trưởng thành, bọn chúng liền sẽ thúc đẩy chiến tranh, lần nữa nô dịch Nhân tộc yếu ớt dưới trướng như những ngày đầu của thuở Bàn Cổ.

Thần tộc rút lui, Ma tộc và Yêu tộc mấy năm nay lại lũ lượt phản tổ huyết mạch, xuất hiện thiên tài lớp lớp, nung nấu ý định phân chia lại lãnh thổ của Thiên Huyền Đại Lục.

Màn xuất hiện lần này, lời thách đấu này chính là một hồi thăm dò của bọn chúng, một khi có câu trả lời, bọn chúng sẽ đẩy mạnh thực hiện dã tâm của mình, chính vì vậy mà các vị Vương giả đời này đã thống nhất sẽ đẩy mạnh bồi dưỡng đệ tử dưới trướng bọn họ để chống đỡ một hồi phong ba này của Nhân tộc.

Hơn nữa, theo như phỏng đoán của mấy vị Vương giả, hẳn là hai chủng tộc kia cũng có không ít người đạt được truyền thừa từ Quỷ Bí Chi Trủng, bây giờ chẳng qua là bọn chúng đang che giấu để những anh tài này có thời gian phát triển mà thôi, nên Nhân tộc bọn họ cũng không thể đứng yên chịu trận được, một khi lơi lỏng, liền có thể bị vượt mặt.

...

Gian phòng Mục Thanh Liên.

Liễu Giai Mẫn lưng tựa vào vách gỗ, đôi mắt đăm chiêu, theo như lời kể của thập tam tiểu công chúa thì tiềm năng của Vũ Phàm gần như là vô hạn, ở Hỏa Vực một mình đánh chết bốn tên Hỏa Diệm Sư Yêu tộc, ở thung lũng Chúc Long, một mình đối chiến với Tam Ma Thần Thương của Nhữ gia ma tộc, hai thứ này đã đủ để khẳng định thực lực chân chính của Vũ Phàm, tuyệt đối xứng danh Thiên kiêu chi tử.

Lần đầu tư này của Liễu gia tuyệt đối thập phần xứng đáng, quan trọng là ái nữ của Liễu gia, Mục Thanh Liên lại là nghĩa muội của hắn, sau này Liễu gia tuyệt đối có thể mượn danh hắn mà tung hoành ở Thiên Hỏa Đế Quốc.

Nói không chừng, bây giờ Mục gia hoàng thất cũng đã bắt đầu kiêng kỵ Liễu gia vài phần.

Đột nhiên Liễu Giai Mẫn lên tiếng:

- Công chúa, lần này, người thực sự làm rất tốt!

- Ân, nhũ mẫu!

Thanh Liên thuận miệng đáp lời nàng, đơn giản vì Thanh Liên nghĩ nhũ mẫu của nàng khen ngợi nàng chuyện truyền thừa bên trong Quỷ Bí Chi Trủng, chứ không hề nghĩ đến Liễu Giai Mẫn khen ngợi nàng vì mối quan hệ giữa nàng và Vũ Phàm.

- À đúng rồi, nhũ mẫu thương thế của Khương ca ca có thể hồi phục hay không?

- Có thể hồi phục, nhưng sẽ không được như trước đây, sợ là kiếm đạo của Khương công tử sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

- Ân, ...

Ánh mắt và tông giọng của Thanh Liên có chút buồn buồn, nàng thật sự lo lắng cho vị ca ca này của nàng.

"Ài ... hy vọng Kiếm Vương đại nhân sẽ có cách giúp ca ca ..."

- Công chúa an tâm, Liễu gia chúng ta sẽ phối hợp với Nhậm gia tận lực chữa trị cho Khương công tử, tuyệt không để công tử bị ảnh hưởng quá nhiều!

- Đa tạ nhũ mẫu!

Nếu như bây giờ Liễu gia biết được Vũ Phàm hắn ta nhận được truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc, không khéo đích thân lão tổ Liễu gia sẽ đến Trung Thổ tận lực phối hợp với Nhậm gia mà hồi phục thương thế cho hắn.

Thiên tài kiếm đạo có truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ! Mà Vũ Phàm hắn, cũng không phải là mang trong mình một cái Thần tộc huyết mạch!

Tuy chuyện Vũ Phàm có đạt được truyền thừa hay không thì Liễu gia chưa có câu trả lời chính xác, chỉ là phỏng đoán từ lời kể của Thanh Liên mà thôi, nhưng từ hành động quan tâm của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành đối với Vũ Phàm, cũng đã nói lên hắn quan trọng như thế nào với Nhậm gia, nhiêu đây thôi cũng đủ để cho Liễu gia dốc tâm dốc lực bồi dưỡng mối quan hệ một phen.

Chuyện đầu tư vào Thiên kiêu chi tử này chính là một hồi đánh cược của các thế lực, nếu cược đúng, một đường quật khởi, nếu cược sai, họ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, cùng lắm giữa đường đổi người mà thôi.

Không thể trách họ bạc bẽo, muốn trách chỉ có thể trách ngươi không đủ năng lực để họ trông cậy mà thôi.

- Công chúa, Khương công tử đến!

Liễu Giai Mẫn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở Thanh Liên.

- A, nhũ mẫu, trông ta thế nào?

- Công chúa rất xinh đẹp!

Liễu Giai Mẫn thuận miệng đáp lời, rồi bỗng chốc nàng chợt nhận ra điều gì đó, "chẳng lẽ, công chúa ..."

Cộc, cộc ...

- Thanh Liên là ta đây ...

- Ca ca vào đi!

Vũ Phàm đẩy nhẹ cửa tiến vào bên trong gian phòng của nàng, hắn đến một cái ghế nhỏ tùy tiện ngồi xuống.

- Ca ca đã khỏe hơn chưa?

- Ta ổn, mấy ngày này muội như thế nào?

- Hì hì, muội tu luyện theo pháp quyết của Bàn ...

Vũ Phàm phi thân đến chặn miệng của nàng lại, lúc này Thanh Liên mới chợt nhận ra mình nói hớ, dẫu hắn đã dặn đi dặn lại nàng mấy lần.

Vũ Phàm nhìn nàng có chút không hài lòng làm nàng có chút chột dạ, nàng lí nhí nói:

- Ca ca, muội xin lỗi, là muội không tốt!

- Chuyện này sống chôn chặt, chết mang theo, tuyệt đối không có kẻ thứ ba biết chuyện này!

Vũ Phàm thuận miệng nói rồi liếc nhìn Liễu Giai Mẫn một thoáng, thấy nàng gật đầu, hắn mới an tâm.

- Khi về tông môn, cố ý điệu thấp một chút, trước khi đạt được thành tựu đừng quá khoa trương.

Vũ Phàm lại lên tiếng căn dặn nàng lần nữa, hy vọng nàng sẽ biết đường mà hành sự cẩn thận một chút, xưa nay cây cao thì đón gió lớn, chim bay đầu đàn đón súng săn.

- Ân, muội hết thảy nghe theo ca ca an bài!

Vũ Phàm nghe được lời này của nàng mới an tâm, hắn thong thả trở về chỗ ngồi, lấy ra một cái ngọc giản, để lên cái bàn nhỏ, hắn nói:

- Nhờ Liễu tiền bối nói với Liễu gia chuẩn bị những thứ này giúp ta!

- Vâng thưa công tử, Liễu gia tuyệt đối không làm công tử thất vọng!

Nói đoạn, Vũ Phàm nói chuyện phiếm với Thanh Liên mãi đến chiều tối mới rời đi.

Thanh Liên vô cùng vui vẻ nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm ở thềm cửa.

"Ca ca ..."

P/s: Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ tác, tặng bác Batruna!