Chương 203: Chân Diễm An thách đấu

Chúc Long đang lượn lờ trên bầu trời đột nhiên biến mất hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết nào cả, khiến người ta nghi hoặc không thôi.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

- Chúc Long ... Chúc Long biến mất rồi !!!

Một người rồi lại một người, rồi thẳng đến một đám người tri hô, mọi người mới dời sự chú ý của bọn họ từ chỗ đám người tứ đại thần thú tộc sang phía Chúc Long đứng vừa nãy.

Bấy giờ mọi người mới nhận ra, Chúc Long vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, ngay cả dấu vết thần thức hay ba động chân khí cũng không có lưu lại.

Ba tộc ngơ ngác nhìn nhau, nghi kỵ đối phương là người bày ra âm mưu quỷ kế hòng chiếm đoạt Chúc Long làm của riêng.

Không khí đã căng thẳng bây giờ lại càng thêm ngột ngạt đến cực điểm, bên nào cũng dò xét và trông chừng nhất cử nhất động của hai bên kia.

Duy chỉ có mình Lý Trường Ca là mặt mày hớn hở như thằng điên ở chỗ này.

"Ký chủ, ký chủ ..."

"Đề nghị ký chủ giữ mặt mũi !!!"

Tên sư đệ đứng bên Lý Trường Ca huých vai hắn nói nhỏ:

- Sư huynh, sư huynh ... huynh đừng cười nữa, mọi người sắp phát điên vì chuyện này rồi!

- À ... à ... lúc nãy ta hít phải khí heli nên có chút không kiềm chế được!

- Khí heli ?

- A ... là loại độc gây cười a ... sư đệ ngươi nói xem, vì sao đám Long tộc đó lại mạnh như vậy?

Lý Trường Ca nhận ra mình nói hớ, vội vội vàng vàng đánh trống lảng, lái sang chuyện khác, cũng may không có ai nhận ra hành động kỳ lạ lúc nãy của hắn, nếu không quả thực hắn sẽ bị ba bên bâu vào mà xâu xé.

Lý Trường Ca cứ ngỡ mình đầu xuôi đuôi lọt, nhưng hắn lại vô tình đứng ở trong phạm vi bao phủ của thần thông Chu Võng Thúc Phược của Vũ Phàm, nhất cử nhất động của hắn đều bị Vũ Phàm nắm bắt.

Vũ Phàm đứng ở một bên nhíu mày nhìn về phía Lý Trường Ca, rõ ràng Vũ Phàm hắn cảm tri được hành động ném quả cầu kỳ lạ kia của tên kia, sau hành động đó của hắn Chúc Long liền biến mất không có dấu vết, khả năng cao là chuyện này có liên quan chặt chẽ với hành động của tên đó.

- Sư đệ, đệ biết tên đó không?

Vũ Phàm thấp giọng hỏi Thường Sơn đang dìu mình ở bên cạnh.

- Hắn hình như là đệ bát đệ tử của núi Côn Luân Cổ Phái, Lý Trường Ca!

Thường Sơn khẽ nhíu mày một lát, liền nói ra danh tự của đối phương, hắn lại nói tiếp:

- Tên đó là tán tu, sau lưng không có bối cảnh gì, nhưng không hiểu vì sao mấy năm gần đây tiến cảnh rất nhanh, chỉ thoáng cái đã vào thập cường đệ tử của núi Côn Luân, thực lực rất không tồi!

- Thì ra là vậy!

- Vâng thưa sư huynh!

Vũ Phàm âm thầm nhớ lấy cái danh tự Lý Trường Ca này của đối phương, nếu có dịp hắn nhất định sẽ thăm dò thực hư một phen, bởi vì Vũ Phàm tin chắc rằng, hắn không hề cảm tri sai, chắc chắn tên họ Lý này có điều gì đó mờ ám.

Lý Trường Ca được hệ thống nhắc nhở về động thái của Vũ Phàm, hắn liền quay sang cười cười, vẫy vẫy tay lấy lòng Vũ Phàm, trong lòng thầm cầu mong, "đại gia à làm ơn bỏ qua cho ta đi!"

Vũ Phàm thấy vậy cũng vẫy vẫy tay đáp lời hắn.

Tên Lý Trường Ca thấy vậy càng nhe răng ra cười như khỉ, khoa tay múa chân.

Thanh Liên ở một bên thấy vậy liền cười vui vẻ nói với Vũ Phàm.

- Hi hi ... ca ca hình như hắn rất thích ca ca ...

- Ây, đừng ăn nói bậy bạ!

Vũ Phàm liền gõ nhẹ cái đầu của nàng một cái, cái tư tưởng này thật là biến thái đi.

Ở phía bên này, đệ tử Quyền Vương và tên Long tộc kia cũng đã ngừng lại được một lúc, hai bên dừng lại nhìn chằm chằm vào đối phương không rời, nhưng dường như là không có ý định tiếp tục chiến đấu.

Đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái Long tộc đi lên phía trước, trên hông nàng đeo một thanh nhuyễn kiếm, trên vỏ kiếm được chạm trổ mấy đóa băng liên hoa vô cùng tinh xảo và sống động, tỏa ra khí tức băng lãnh dị thường, một trượng xung quanh nàng, không có ai dám đến đứng cạnh.

Nàng chỉ mũi kiếm về phía Vũ Phàm, giọng nàng trong như suối, người nghe người say, nàng nói:

- Khương Chính Hạo, hôm nay ngươi đang trọng thương, ta liền bỏ qua cho ngươi, ba năm nữa, ta sẽ đến Trung Thổ thành của nhân tộc, khiêu chiến với ngươi!

Lời này của nàng thật bá đạo, Long tộc vậy mà cự nhiên dám khiêu chiến tại lãnh địa của Nhân tộc, hơn nữa, Trung Thổ thậm chí còn được xem là thánh địa của Nhân tộc vậy mà nàng nói ra danh tự này không chút sợ hãi.

Nhất Niệm kiếm cảm nhận được chiến ý của đối phương, cảm nhận được nhiệt huyết của Vũ Phàm, nó rung lên từng hồi ông ông thanh minh, khí thế cường hãn dị thường, đáp trả lại khí tức băng lãnh từ Băng Liên Tuyết Kiếm của nữ nhân Long tộc.

Băng Liên Tuyết Kiếm cũng rung lên từng hồi đáp trả, kiếm khí cộng minh, đương trường tràn ngập kiếm khí.

Một bên băng liên kiếm khí lạnh như sương mùa đông, một bên trúc diệp kiếm khí ấm như mùa hạ, kiếm khí giao phong sinh ra từng cơn gió mãnh liệt.

Kiếm Tâm, kiếm trong tay nàng vậy mà cũng là một thanh kiếm sinh ra Kiếm Tâm!

Một trận chiến này thật làm cho người ta mong đợi.

Ở xung quanh, bắt đầu xôn xao từng hồi bàn tán to nhỏ về chuyện này, nghĩ đến ngày Vũ Phàm hắn cùng nàng khiêu chiến, bọn họ cảm thấy vô cùng kích thích, trận chiến này tuyệt đối sẽ vô cùng đặc sắc.

Vũ Phàm trầm tĩnh đáp lời nàng:

- Tại hạ mạo muội xin hỏi quý danh của cô nương!

Nàng lạnh lùng trả lời:

- Ta họ Chân trong Chân Long thần tộc, tự là Diễm An, Diễm trong kiều diễm, An trong an yên.

Vũ Phàm cười cười, rồi hắn nói:

- Diễm An cô nương, hẹn mùa đông ba năm sau tái ngộ!

Diễm An long nữ lên tiếng trả lời hắn:

- Một lời đã định, mùa đông ba năm sau ta sẽ đến Trung Thổ thành!

Hai bên dứt lời, kiếm khí liền rút, không khí trở lại như bình thường, nhưng những người có mặt ở đây lại cảm thấy khí huyết sôi trào từng đợt, đây là nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Tên long tộc khi nãy giao phong với Doanh Tấn Khải cũng học theo Diễm An, hắn lấy một tay vỗ ngực, rồi chỉ về phía của Doanh Tấn Khải:

- Ta Chân Tuấn Khang, khiêu chiến Doanh Tấn Khải ngươi tại Trung Thổ thành ba năm sau!

- Được, ta chờ ngươi đến Trung Thổ thành!

Doanh Tấn Khải, khí thế bừng bừng đáp lời khiêu chiến của đối phương!

Toàn trường liền trở nên bùng nổ, một trận đọ kiếm đã đành, bây giờ lại thêm một trận song quyền tranh phong, thật là kích thích a!

Ba bên canh chừng nhau một lúc lâu không có tiến triển gì, thì đột nhiên Ma tộc kéo quân rút lui, mở đầu cho việc ba bên cùng lúc lui về.

Bọn họ đến đây là tranh đoạt Chúc Long, bây giờ Chúc Long đã không còn, bọn họ cũng không dại dột gì mà đánh đánh giết giết vô nghĩa, con đường đại đạo còn dài đằng đẵng, bọn họ vẫn là lựa chọn không phí phạm thời gian ở đây.

- Chúng ta cũng về thôi!