Chương 201: Trọng thương (1)

Mắt thấy đệ đệ mình bị người ta phế một cánh tay, còn bản thân thì năm lần bảy lượt đánh hụt, thẹn quá hóa giận, Nhữ Hạo Thiên đột nhiên trở nên cuồng bạo, hai mắt hắn đỏ ngầu tơ máu, cả thân thể căng cứng nổi đầy hắc tuyến kỳ dị, hắn lao vọt về phía Vũ Phàm mà oanh.

Vũ Phàm thấy vậy, nở một nụ cười tà, khiêu khích hắn thêm chút nữa, làm tên này càng trở nên điên tiết, dồn toàn lực vào từng chiêu thức oanh kích Vũ Phàm tới tấp.

Vũ Phàm huy Nhất Niệm kiếm trong tay đánh trả từng chiêu thức của hắn một cách chuẩn xác, vừa phản kích vừa lui dần về sau kéo dài thời gian.

Vũ kỹ bộc phát chiến lực tuy có thể giúp tu sĩ đạt được sức mạnh nghịch thiên trong thời gian ngắn nhưng nó cũng có nhược điểm, chính là phản phệ lại người sử dụng.

Điều Vũ Phàm hắn cần làm bây giờ không phải là lấy cứng chọi cứng mà là duy trì nhịp độ này đợi tên Hạo Thiên kiệt sức.

- Đệ tử Kiếm Vương ngươi chỉ biết trốn như một con chó rồi quay lại cắn càn thôi sao?

Nhữ Hạo Thiên gầm lên khiêu khích Vũ Phàm, lời nói vô cùng cay nghiệt, triệt để xúc phạm Vũ Phàm.

Nhưng Vũ Phàm dường như chẳng mấy để tâm, vẫn một bộ lạnh lùng như cũ tận lực duy trì nhịp độ trận đấu, lâu lâu lại mỉm cười một cái nhàn nhạt khiêu khích làm tên kia càng tức điên.

Cổ nhân có câu "giận quá mất khôn" mà tên Hạo Thiên kia bây giờ hoàn toàn đã mất bình tĩnh trước biểu cảm vô cùng khốn nạn này của Vũ Phàm.

Thương pháp của Nhữ Hạo Thiên cương nhu có đủ, ấy vậy mà dưới cơn nóng giận của hắn, thương pháp càng lúc càng trở nên hung bạo.

Thương khí đánh vào hư ảnh của Vũ Phàm tạo ra từng tiếng ầm ầm bạo nổ trên không trung.

Nhữ Bình Hải lúc này cũng đã nhập cuộc, hắn ở bên ngoài cố gắng điều khiển phi đao liên tục tập kích Vũ Phàm, chặn đường lui của Vũ Phàm, nhưng phi đao của hắn không cách nào vượt qua Ám Hồn Kiếm của đối phương.

Bỗng dưng một cái phi châm lao đến trước mặt hai người, rồi nó xùy* một tiếng nhỏ, độc vụ lập tức nhấn chìm thân ảnh của hai người.

Nhậm Thường Sơn đang đà lao đến thì vội lùi lại, lấy cổ tay che mũi lại.

- Khốn kiếp!

Nhữ Hạo Thiên đắc ý nhìn về phía Vũ Phàm, nhưng vẫn như cũ, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười một cái làm tên này cười lớn một tràng:

- Khương Chính Hạo, độc này nếu ngươi có thể kháng, ta gọi ngươi là phụ thân ... ha ... ha ... ha ...

Độc này của Ma Hãn gia tộc, gọi là Thiên Tuyết Thí Thần độc, độc khí một khi xâm nhập vào bên cơ thể liền sẽ ăn mòn kinh mạch, không thể nào trục xuất, càng dùng chân khí tốc độ ăn mòn càng nhanh, nhưng lại vô dụng với ma khí của ma tộc. Đáng sợ ở chỗ là nó không hề mang lại cảm giác đau đớn gì cho người trúng độc.

Vũ Phàm giả bộ ngây ngốc nói:

- Độc này của các ngươi có chút phế đi!

Vũ Phàm nhàn nhạt lên tiếng làm cho đám người Ma tộc ở đây một bộ ngạc nhiên không thôi, rồi chúng phá lên cười.

- Ha ... ha ... ha ...

Nhữ Hạo Thiên nghĩ là Nhược Nhược đã hạ độc thủ thành công, không còn kiêng dè gì nữa lấy phương thức địch tổn tám trăm ta tổn một ngàn mà lao lên phía trước điên cuồng đánh Vũ Phàm.

Rất nhanhh hắn đã bắt đầu rơi vào trạng thái phản phệ, nhưng mà thứ làm hắn sợ hãi đó là tên kia, hình như không bị độc vụ vừa nãy ảnh hưởng thì phải.

Vũ Phàm đột nhiên lùi lại tra Nhất Niệm vào vỏ, lần nữa lên tiếng:

- Ta đã nói rồi, độc này của các ngươi có chút phế đi! Bây giờ cũng đã đến lượt của ta rồi!

Nhữ Hạo Thiên giật mình thon thót lui nhanh ra phía sau, nhưng đã chậm, Vũ Phàm đã lướt tới trước mặt hắn.

Xuất Kích Kiếm Quang!

Kiếm chiêu cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, một tia kiếm khí bén nhọn, mạnh mẽ đã nện lên ngực của tên Hạo Thiên chấn hắn bay ra xa hơn trăm trượng, đụng nát liền mấy chục gốc cây.

OÀNH!

ẦM ... ẦM ... ẦM ...

Nhữ Hạo Thiên đã bại, bại thật rồi!

Cổ Lỗ Cáp Ba cũng đã lao tới bên này, nhưng hắn bị Nhậm Thường Sơn chặn lại ở một bên.

Vũ Phàm lao đi như thần long vờn mây, thân ảnh hư hư thực thực lao tới chỗ của Nhữ Bình Hải, tên này hừ lạnh, thu hồi phi đao đâm lén sau lưng Vũ Phàm, trước mặt thì lấy Ma Thương một kích đâm tới.

Nhất Thương Sát Long

BÀNH ...

Vũ Phàm lách người sang một bên, dùng Di Hoa Tiếp Mộc đẩy thương khí của hắn đánh lên phi đao của chính hắn, còn bản thân lại tiếp tục lao vọt lên.

Bọn chúng đã là đèn dầu sắp cạn, ma khí sớm đã cạn kiệt, còn Vũ Phàm hắn, liên tục cắn nát Hồi Khí Đan trong miệng mà nuốt xuống.

Cái cơ thể này của Vũ Phàm chỉ cần có vô tận đan dược, liền có vô tận chân khí mà chiến đấu, tiêu hao chiến với hắn, chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Ánh mắt của Vũ Phàm lập lòe kim quang, sát khí cực thịnh, Nhất Niệm kiếm dường như an tĩnh trong phút chốc rồi nó bùng nổ mạnh mẽ.

Một con kim long chân khí nhanh chóng xuất hiện nó ầm ầm lao về phía Nhữ Bình Hải.

Sát Long Thôn Thiên

OÀNH!

Uỳnh ... Uỳnh ....

Nhữ Bình Hải bị Vũ Phàm dùng một kiếm này chặt đứt một cánh tay, cả người đâm sầm vào vách núi ở phụ cận.

Đột nhiên trời đứng gió, tối sầm lại một mảnh, trên bầu trời một hư ảnh Ma Thần hung ác xuất hiện, lão vừa hiện thân, đã ném một cái trường thương về phía Vũ Phàm.

Trường thương mang theo lôi điện nồng đậm như thuấn di lao về phía Vũ Phàm.

ĐOÀNG ...

Đùng ... đùng ... đùng ...

Lôi điện liên tục oanh kích một vùng rộng lớn hơn hai trăm trượng, không ít người bị vạ lây bởi chiêu này.

Ngay cả Ma Hãn Nhĩ Cát cũng bị trúng chiêu, hắn hộc máu, suýt ngất.

- Nhữ Hạo Thiên, ngươi điên rồi!

Phải, hắn điên thật rồi, Tam Ma Thần Thương của ma tộc vậy mà bị một tên Nhân tộc lần lượt đả bại, bại đến thảm hại, nên hắn nhân lúc Vũ Phàm đang công kích đệ đệ của mình mà ra tay.

Một thương này quá nhanh, Vũ Phàm không kịp né tránh, một bên cánh tay bị thương này xuyên nát, máu tứa ra từ bả vai ròng ròng.

Vũ Phàm nghiến răng, dùng hỏa hệ chân khí nung chỗ máu đang chảy không ngừng kia lại để cầm máu.

"Hảo tiểu tử!"

Nhạc Thanh Phong đừng ở một bên khen ngợi Vũ Phàm không thôi.

Vũ Phàm khóe miệng trào máu, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía huynh đệ họ Nhữ.

- Khặc ... khặc ... Khương Chính Hạo ngươi đắc ý cho ta xem!

Nhữ Hạo Thiên đứng run rẩy ở phía đối diện lên tiếng khiêu khích Vũ Phàm.

Tuy hắn đã đả thương được Vũ Phàm, nhưng lại không phải là do thực lực của hắn làm ra, mà nhờ vào một chiêu của lão tổ trong nhà, chuyện này tuy có mất mặt, nhưng hắn vẫn thấy hả hê trong lòng.

Vũ Phàm cười nhạt, ánh mắt hắn lãng lệ, một tia quyết đoán chợt lóe lên rồi biến mất.

Ám Hồn Kiếm đâm xuyên qua yết hầu của tên Hạo Thiên, đúng vào lúc hắn đang đắc ý nhất thì lại bị ám toán.

Từ ban đầu Vũ Phàm đã muốn ám toán hắn, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi.

- Ca ca ...

Hai tên còn lại gào lên thảm thiết, bọn chúng bùng nổ điên cuồng, cùng lúc thả ra khí tức của lão tổ Nhữ gia để diệt sát Vũ Phàm.

- Con mẹ nó ... bọn chúng điên mẹ rồi!

Nhậm Thường Sơn chửi lớn, rồi nhanh chóng tháo chạy.