Vũ Phàm dẫn theo đội ngũ đệ tử Nhậm gia đánh vào chỗ mỏng nhất của Ma tộc, phút chốc hắn và Nhạc Thanh Phong đã xé toạc cánh phải của Ma tộc.
Vũ Phàm nhìn Nhạc Thanh Phong một thoáng, rồi khẽ gật đầu, hắn không ngờ đối phương cũng có lối suy nghĩ như mình.
Nhạc Thanh Phong lúc nãy cũng như Vũ Phàm, lựa chọn đứng ở phía dưới quan sát, tìm chỗ địch nhân mỏng nhất mà công phá lên, không ngờ lại vô tình hợp công với Vũ Phàm.
"Khặc khặc, tiểu tử này càng ngày càng thú vị a!"
Nhạc Thanh Phong dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn Vũ Phàm, cái tên này nếu thu phục được, tuyệt đối sẽ là chiến thần dưới trướng của y, hy vọng báo thù của y sẽ cao hơn một bậc.
Còn tên Lý Trường Ca mặc dù biết bên chỗ của Vũ Phàm toàn là "chuối" nhưng hắn cũng không thể làm được gì, buộc phải theo đội ngũ Côn Luân xông pha lên phía trước là quân tiên phong, trong lòng không ngừng chửi rủa.
"Một đám Côn Luân ngu xuẩn! Ngu xuẩn a! Chuối không ăn lại đâm đầu vào đại boss!"
Ở phía bên trên, đám ma tộc sốt sắng truyền tai nhau:
- Không ổn, Kiếm Vương đệ tử đang dẫn theo đội ngũ xé toạc cánh phải của chúng ta!
- Khốn kiếp, A Nặc, ngươi dẫn theo đội ngũ xuống chặt đầu hắn cho ta!
- Vâng thưa thiếu chủ!
Cổ Lỗ A Nặc, Ma tộc kiếm tu nổi danh ở Ma tộc vực, mang theo sát ý nồng đậm dẫn dắt đội ngũ lao vút về phía sau, thẳng hướng Vũ Phàm mà đánh tới.
- Khương Chính Hạo, tiếp chiêu của ta!
Cổ Lỗ A Nặc hét lớn một tiếng rồi lao vọt tới, ma khí tụ quanh thân ma kiếm của hắn càng lúc càng nồng đậm, hắn vung kiếm chém ngang một đường.
Tuyệt Ma Trảm Địa!
Xoạt!
Kiếm khí mang theo ma khí vờn quanh bắn thẳng về phía Vũ Phàm, tiếng gió rít gào như ngàn vạn oan hồn kêu khóc thảm thiết.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn tùy tiện trảm một chiêu Quang Lưu Trảm đón lấy công kích của đối phương, Quang Lưu Trảm mang theo kiếm khí nồng đậm chấn tan Tuyệt Ma Trảm Địa của đối phương.
Bành!
Dư uy của hai chiêu thức tản ra xung quanh tạo ra một vòng lưỡng cực nửa huyết sắc, nửa hoàng kim sắc trên bầu trời.
Cổ Lỗ A Nặc vỗ mạnh đôi cánh, đâm xuyên qua vòng tròn thái cực, mũi kiếm thẳng tắp, miệng vô cùng lớn lối:
- Khương Chính Hạo, đỡ một chiêu này của lão ba ngươi!
Ma Long Ám Địa Kiếm
Cả người Cổ Lỗ A Nặc bị một con ma long kiếm khí che lấp, ma long kiếm khí rít gào xé gió mà lao tới.
Ánh mắt Vũ Phàm chợt trở nên lạnh lẽo, sát khí tuôn trào như suối, những người bên cạnh hắn không rét mà run một trận, Nhất Niệm kiếm toát lên khí thế phô thiên cái địa, kiếm khí thành hình, lượn quanh thân hắn như lá trúc bay trong gió.
Lý Trường Ca gấp gáp lệnh cho hệ thống.
"Mau mau ghi hình lại!"
"Ghi lại cảnh chiến đấu này tiêu tốn một ngàn điểm tích lũy, ký chủ có chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Đột nhiên kiếm khí xung quanh Vũ Phàm biến mất hoàn toàn như thể chưa từng xuất hiện, hắn thủ thế đâm một kiếm về phía trước, kiếm chiêu như thiểm điện.
Một con thần long kiếm khí ầm ầm lao ra khỏi Nhất Niệm kiếm, nó há rộng cái miệng như muốn nuốt chửng con ma long xấu xí trước mặt.
"Sát Long Thôn Thiên!"
OÀNH!
Uỳnh ... uỳnh!
Song long kiếm khí va chạm, cả bầu trời phút chốc rung chuyển dữ dội, phong áp cuồn cuộn, tản ra xung quanh hơn ba dặm mới bắt đầu tiêu tán, từ bên trong làn sóng chân khí mù mịt, một thân ảnh bị chấn bay về phía sau hơn một dặm, Cổ Lỗ A Nặc khóe miệng rỉ máu đen, ánh mắt kinh hãi nhìn thân ảnh Vũ Phàm đang đạp lên hư không mà lướt tới như du long đằng vân mà đi, thoắt cái đã tới trước mặt Cổ Lỗ A Nặc, Vũ Phàm hai tay nắm chặt chuôi kiếm, quán đỉnh thổ hệ chân khí vào bên trong Nhất Niệm, tung ra một chiêu toàn lực.
Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam Trọng Thiên!
Kích hoạt Ma Khải!
OÀNH!
ẦM ... ầm ... ầm ...
Cổ Lỗ A Nặc bị Vũ Phàm dùng một kiếm đánh bay thẳng xuống mặt đất bên dưới, oanh ra một cái hố rộng hơn trăm trượng, mặt đất xung quanh nứt toạc từng mảnh như mạng nhện.
May mắn hắn kịp thời kích hoạt Ma Khải chiến giáp mới thoát được một kiếp!
Dương Tiễn nhìn thấy một cảnh này chợt lạnh cả sống lưng, tên họ Khương đó bây giờ đã mạnh kinh khủng như vậy!
Đôi cánh của Cổ Lỗ A Nặc dưới hai kích liên tục này bị đánh cho tả tơi, mất đi khả năng bay lượn, xương ngực bị nện cho gãy mấy cái, kinh hồn táng đảm.
Lực phòng ngự của ma tộc không phải là yếu, mà là mạnh nhất trong ba tộc, cộng thêm cả Ma Khải địa giai tinh phẩm chiến giáp vậy mà vẫn bị Vũ Phàm sinh sinh một kiếm đánh nát.
Tên ma tộc còn chưa kịp hoàn hồn, một cái đan đỉnh phá không nện xuống, hắn vội dùng hai tay chống đỡ.
ẦM ... ẦM ... ẦM ...
Bây giờ chỉ có thể dùng bốn từ băng sơn địa liệt mà hình dung uy lực một kích này của Vũ Phàm, mặt đất bên dưới A Nặc lún xuống thêm mấy trượng nữa mới ngừng lại, cả cơ thể A Nặc căng cứng, khí huyết sôi trào phun ra một ngụm máu tươi tanh ngòm.
Bỗng dưng hắn cảm nhận một tia khí tức lạnh lẽo ở sau lưng.
Vũ Phàm tra Nhất Niệm vào trong vỏ, rồi lại chớp nhoáng rút nó ra chém một chiêu Xuất Kích Kiếm Quang nhanh đến cực hạn.
BÀNH!
Cổ Lỗ A Nặc kịp thời lách người né tránh, nhưng một bên cánh của hắn đã bị đối phương chém đứt lìa, máu đen phun ra xối xả không ngừng.
- Aaaa ...
Tiếng thét của tên ma tộc như xé toạc trời xanh, thức tỉnh những người đang quan chiến xung quanh, bọn họ sớm đã chết lặng trước sức mạnh áp đảo của Vũ Phàm.
Lý Trường Ca sớm đã há mồm tới tận mang tai.
"Con mẹ nó ... hệ thống ngươi nói ta đánh hắn không phải là tự tìm đường chết à ?"
"Nhiệm vụ phụ, ký chủ có quyền từ bỏ!"
"Con mẹ nó, cái hệ thống chết bầm này ... "
Vũ Phàm không cho A Nặc thở dốc, từ đầu đến bây giờ chưa qua ba mươi giây, Vũ Phàm đã đánh liên tiếp bốn chiêu liền, tốc độ xuất kiếm bực này phải nói là đệ nhất thiên hạ ở cảnh giới Kết Đan kỳ.
Cổ Lỗ A Nặc điên cuồng thiêu đốt bản mệnh tinh huyết, tuyệt mệnh kỹ của ma tộc, lực chiến hắn phút chốc bộc phát kinh người, hắn gầm lên:
- Khương Chính Hạo, ta thề phải băm ngươi thành vạn đoạn!
Hắn chỉ dậm chân một cái đã lướt tới trước mặt Vũ Phàm.
Vũ Phàm thấy vậy hừ lạnh, chẳng qua là ngọn đèn dầu sắp cạn, le lói trước gió mà thôi, hắn không có ngạnh kháng địch, mà dùng thân pháp né tránh công kích của đối phương.
Cổ Lỗ A Nặc không cách nào chạm tới Vũ Phàm, hắn gầm lên trong giận dữ và tuyệt vọng:
- Ngươi chỉ biết chạy thôi sao?
Cổ Lỗ Cáp Ba đã chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng hắn không cách nào qua trợ uy cho đệ đệ của mình, vì hắn đang bị quấn lấy bởi Côn Luân đệ tử.
- Đám khốn kiếp!
Nhạc Thanh Phong từ xa quan sát Vũ Phàm, ánh mắt càng lúc càng thú vị nhìn Vũ Phàm, "cái tên này rất là cáo a, ta thích, ta thích, haha ..."
Khí tức của A Nặc yếu dần qua thời gian, di chuyển cũng bắt đầu chậm dần, lúc này Vũ Phàm đã đứng lại, hắn cười lạnh, hỏi:
- Ngươi còn chiêu bài gì nữa?
Vũ Phàm muốn khiêu khích tên kia tung hết chiêu bài, rồi mới một kiếm sát địch, tránh cho khinh suất mà bị phản sát.
Một câu hỏi chí mạng đâm thấu tâm can của Cổ Lỗ A Nặc, làm hắn đứng lại một chỗ, ngửa cổ lên trời cười lớn:
- Khương Chính Hạo, ngươi quá cuồng vọng rồi, khặc khặc ...