Chương 139: Chòm sao Giác Tú

Trước khi tiễn Liễu tiền bối ra về, Vũ Phàm thấp giọng nói:

- Trong đội ngũ hộ tống lần này, còn có Doanh công tử, phiền Liễu tiền bối sắp xếp một chút, tránh cho bọn họ chú ý đến tại hạ!

- Khương công tử an tâm, ta sẽ nói thập bát công chúa đến bái phỏng hắn, hệt như cách nàng đến bái phỏng người vậy, Liễu gia hiện tại cũng đang bị rất nhiều thế lực để ý đến.

- Liễu tiền bối nói vậy, ta cũng an tâm hơn hẳn, cung tiễn tiền bối đi thong thả.

Liễu Giai Mẫn gật đầu rồi đi ra ngoài, trong lòng nàng âm thầm đánh giá lại Vũ Phàm một phen, kẻ này tâm tư cẩn mật, suy nghĩ cũng sâu xa, không biết lần này Liễu gia hợp tác với hắn là phúc hay họa nữa.

Mà nói đi cũng nói lại, toàn bộ chuyện này, âu cũng là Liễu gia khéo quá hóa vụng, để Vũ Phàm nắm thóp được ý đồ của bọn họ.

Vũ Phàm tất nhiên không muốn làm quân cờ để người khác đặt đâu thì đặt, làm bia đỡ đạn cho người, nếu bọn họ đã cần hắn, vậy thì phải ngồi xuống cùng bàn điều kiện, nếu không đừng nói đến những thứ khác.

Xem ra giao ước với Liễu gia cuối cùng cũng đã hoàn tất, Vũ Phàm thở hắt ra một hơi, hắn biết Liễu gia muốn lợi dụng hắn cho nên mới phải làm như vậy, cùng nhau đưa ra một cái thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.

Liễu gia cũng không phải một đám người ngu xuẩn, bọn họ biết rằng chỉ cần Liễu gia chung tay với những thế lực khác đứng sau lưng của Vũ Phàm bồi dưỡng hắn trở thành Kiếm Vương, thì bọn họ cũng sẽ sớm đạt được mục đích của mình.

Tài nguyên cấp cho Vũ Phàm cũng chẳng qua là chín con trâu mất một sợi lông tơ mà thôi, tích lũy của Liễu gia, ngoại tộc của thập bát công chúa, cũng không phải hạng gà đất chó sành có thể so sánh, nội tình của bọn họ hoàn toàn khác biệt với vẻ bề ngoài mà họ thể hiện ra, âu cũng là chính trị, nếu bọn họ quá nổi trội và mạnh mẽ, hoàng thất và những hoàng tộc khác sẽ không để bọn họ được yên ổn.

Mà cũng chính vì tiềm lực của bọn họ vô cùng lớn mạnh mà hoàng thất Mục gia mới kết thân với bọn họ, cho hoàng đế hiện tại kết hôn với Liễu Bát Tử.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Liễu Bát Tử cố gắng bao năm trời chỉ hạ sinh cho Mục hoàng đế duy nhất một vị tiểu công chúa, đã vô tình đẩy Liễu gia đứng trước bờ vực diệt vong, một khi những hoàng tộc khác thuận lợi đưa hoàng tử của họ lên nắm quyền, tất nhiên chuyện đầu tiên bọn họ làm là kiềm hãm hoặc đánh gãy tiềm lực của các gia tộc khác để bảo vệ quyền lực của nhất mạch hoàng tộc bọn họ.

Mà với tình thế hiện tại, Liễu gia và thập bát công chúa sẽ là mục tiêu đầu tiên, hoàng triều tu sĩ lấy võ vi tôn, thập bát công chúa tiềm lực phát triển lớn mạnh khôn lường, và hiển nhiên không ai muốn làm hoàng đế một nước mà quyền lực tối cao lại nằm trong tay một người khác, nhất là một nữ nhân.

Vũ Phàm nhịp nhịp ngón tay trên bàn nhìn bóng lưng của Liễu Giai Mẫn đang đi ra khỏi gian phòng ở phía trước, bây giờ sau lưng Vũ Phàm đã có Triệu gia, Tào gia và Liễu gia đang ngày đêm âm thầm cung cấp tài nguyên cho hắn tu luyện, việc mà hắn cần làm lúc này chỉ là tận dụng mọi thời gian và cơ hội nhanh chóng nâng cao tu vi và thực lực của bản thân.

Chuyện hắn hợp tác với Triệu gia và Tào gia đối với mọi người mà nói đã rõ như mặt trời ban trưa cho nên có những thứ Vũ Phàm cần làm vẫn là không thể thông qua họ để làm được, hơn nữa, đối với Triệu gia và Tào gia, vị trí và tầm quan trọng của hắn không thể nào so sánh được với Liễu gia, vì vậy, Vũ Phàm càng có thể lợi dụng triệt để Liễu gia làm việc cho mình.

Khương Thần lão sư phụ đã dạy cho hắn một bài học quý giá, "muốn kẻ khác phục tùng, trước tiên phải nắm được cái thóp của hắn!", mà cái thóp của Liễu gia, Vũ Phàm đã nắm trong tay. Nhưng hắn cũng hiểu rõ một khi hắn không còn giá trị lợi dụng, tất sẽ bị ba nhà quay đầu bỏ mặc, đây cũng là cái giá phải trả khi hắn quyết định đưa ra lựa chọn này.

Vũ Phàm nhếch miệng cười khẩy, đưa chén trà lên miệng, uống một hớp, cuộc đời hắn thăng trầm có đủ, hắn còn gì để phải e ngại nữa đâu.

Hắn nhắm mắt lại từ từ tiến vào trạng thái quan tưởng, bắt đầu tu luyện thần hồn.

Từ ngày tu luyện theo phương pháp của Tửu Tôn giả truyền lại, Vũ Phàm nhận ra rằng hắn có thể quan tưởng bất kỳ thứ gì ở trong thức hải của mình miễn hắn có đủ hiểu biết về nó, cho nên ngoài việc quan tưởng ra Hạo Thiên chùy để chùy luyện thần hồn bản nguyên, Vũ Phàm hắn cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc đưa thập nhị bát tú tinh tượng vào bên trong thức hải, mượn nó câu thông với lực lượng tinh tú để tu luyện thần hồn bản nguyên và tinh thần lực.

Hắn tạm đặt tên công pháp này là Tinh Thần Thiên Diễn Thuật, mấy tháng qua dưới sự cố gắng của bản thân, ngày đêm quan sát tinh tượng và nghiên cứu điển tịch, hắn cũng đã thành công quan tưởng và thôi diễn được chòm sao Giác Tú ở bên trong thức hải.

Chòm sao Giác Tú, là chòm sao thứ nhất trong bảy chòm sao thuộc về Thanh Long ở phương Đông, thuộc hệ mộc tinh, cho nên năng lượng của nó tản ra sinh cơ mộc hệ bừng bừng, có thể chữa trị và hỗ trợ hồi phục tinh thần lực rất tốt.

Hắn lựa chọn chòm sao này để thôi diễn đầu tiên với mong muốn có thể phối hợp với Hạo Thiên chùy gia tăng tốc độ tu luyện, dùng năng lượng sinh cơ của chòm sao Giác Tú hồi phục và thúc đẩy quá trình chùy luyện thần hồn bản nguyên.

Tuy nhiên, nói thì dễ làm thì khó, hắn đã thành công thôi diễn được chòm sao giác tú bên trong cơ thể, nhưng điểm chính yếu là hắn vẫn chưa câu thông được với năng lượng của chòm sao Giác Tú ở bên ngoài thiên địa kia, cho nên mấy tháng qua Vũ Phàm đã liên tục tìm hiểu về các loại tinh tượng trận pháp và tinh tượng thuật để tìm ra manh mối và điểm chung của những thuật pháp này để tìm ra cơ sở liên kết với chòm sao Giác Tú thật sự.

Lúc mới bước lên trên thuyền, Vũ Phàm liền nhận ra một luồng năng lượng quen thuộc đến từ chòm sao Thanh Long tản ra từ sâu bên trong chiếc thuyền này, có lẽ là bảo vật vượng vận của Mục gia hoặc Liễu gia, nên hắn liền muốn mượn cơ hội này câu thông với chòm sao Giác Tú.

Mà Vũ Phàm suy đoán không hề sai, nguồn năng lượng này đến từ sừng của Giao Long vạn năm trấn trong phòng ngủ của thập bát công chúa, Liễu gia hy vọng có thể dùng cái này vượng vận cho nàng, mong nàng có thể trở thành bá chủ một phương.

Sau một hồi ngưng thần nhập định, cũng không biết là đã trải qua bao lâu, Vũ Phàm cũng đã dần dần cảm nhận được xung quanh người hắn có vô số dòng chảy năng lượng kỳ dị, mỏng manh như sợi tơ, mấy sợi tơ này mỗi cái đều mang theo nguồn năng lượng khác nhau có cái tỏa ra khí tức hỗn loạn, có cái tỏa ra nhiệt năng lập lòe, lại có cái tỏa ra khí tức diệt vong, ... Vũ Phàm cẩn thận tìm kiếm một tia mộc hệ sinh cơ trong vô số sợi tơ đang lưu chuyển ngổn ngang này.

"Là nó!"

Vũ Phàm nhếch miệng cười, nhờ có sừng của Giao Long cộng hưởng trợ uy mà khí tức năng lượng của chòm sao Giác Tú trở nên rõ ràng hơn, hắn dùng tinh thần lực huyễn hóa thành một sợi dây bắt đầu quấn lấy sợi tơ năng lượng màu xanh lục đang trôi nổi trong hư không kia.

Ngay khoảnh khắc hắn liên kết được với chòm sao Giác Tú, trên bầu trời, thiên địa sinh ra dị tượng, chòm sao Giác Tú lập lòe không thôi.

Các Tinh Sĩ ở các hoàng triều, run rầy từng hồi, miệng lắp bắp kinh hãi:

- Trời sinh dị tượng phương Nam Trung Thổ, chòm sao Giác Tú tại sao lại truyền năng lượng về đây, chẳng lẽ Thanh Long hiện thế ở phương Nam Trung Thổ a?

- Mau phái người truy tìm tung tích của Thanh Long!

Ở bên trong gian phòng, Vũ Phàm thở hắt ra một hơi, cuối cùng hắn cũng đã liên kết được với chòm sao Giác Tú của thiên địa nơi đây, năng lượng sinh cơ trong thức hải của hắn tăng lên một mảng lớn, không ngừng tuôn trào về phía thần hồn bản nguyên, phối hợp với Hạo Thiên chùy rèn giũa thần hồn cho Vũ Phàm.

Thẳng đến giữa đêm, Vũ Phàm mới chậm rãi mở mắt, bây giờ hắn đã có thể ngày đêm dùng chùy luyện phối hợp với chòm sao Giác Tú mà rèn luyện tinh thần lực và thần hồn bản nguyên cho bản thân.

Mà lúc này dị tượng ở bên ngoài thiên địa cũng biến mất hoàn toàn, không một dấu vết lưu lại.