Vũ Phàm vừa đi vừa suy nghĩ kế sách vẹn toàn đối với phần bảo tàng mà Tửu Tôn giả lưu lại.
Nghĩ một lát, hắn quyết định dừng lại ở trong động thiên, mất thêm một ngày sắp xếp vài thứ, xong xuôi hết thảy hắn mới quyết định tiến ra bên ngoài.
Lúc này, ngoài trời đang buổi ban trưa, mặt trời đã lên thiên đỉnh nhưng cũng không thể nào xua đi cái lạnh giá ở vùng tây bắc này, gió lạnh đập từng cơn vào mặt của Vũ Phàm, làm tóc hắn bay bay trong gió.
Hắn hít vào thở ra một hơi thật sâu, cái mùi hương tự nhiên của đất trời vẫn làm hắn cảm thấy thoải mái hơn cả.
Lão bản tửu điếm thuấn di đến trước mặt hắn, lão nhàn nhạt hỏi:
- Tiểu tử, có thu được Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng hay không?
Vũ Phàm gật đầu đáp lời lão:
- Đã thu được đến tay, những tiểu bối phải luyện hóa nó mới có thể ra ngoài.
Lão gật đầu nói:
- Cũng không sao, thu được đến tay là tốt rồi, tạm thời như vậy đã, còn bảo tàng của Tửu Tôn giả lưu lại thì sao, ngươi có lấy được không?
Vũ Phàm không giận không vui nói:
- Tất cả đều ở trong này, mời tiền bối xem xét.
Từ trong không gian giới chỉ, Vũ Phàm lấy ra một cái nhẫn trữ vật được chế tác tinh xảo, đưa đến trước mặt của lão bản tửu điếm.
Lão đưa tay đón lấy cái nhẫn trữ vật, xem xét một lúc rồi lão thu lấy những thứ hữu dụng, sau đó trả lại cho Vũ Phàm, lão nói:
- Tiểu hữu, như ước hẹn ba lão già chúng ta chỉ lấy Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng, còn lại đều là của ngươi. Nay ta thu thêm một vài thứ coi như là chi phí cho một hồi cơ duyên và cái địa đồ kia, tiểu hữu không có ý kiến gì chứ?
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Hết thảy đều theo ý của tiền bối!
Nói đoạn, hắn giơ tay đón lấy nhẫn trữ vật đang lơ lửng trên không trung rồi thu lại, không ngoài dự đoán của hắn, những bảo vật cao cấp hầu như đều bị lão thu lại, chỉ để lại cho hắn một ít mà thôi, cũng may hắn đã giấu đi một phần.
Đối với chuyện này, Vũ Phàm cũng không quá câu nệ, dẫu sao cũng nhờ có ba lão mà hắn mới đạt được truyền thừa của Tửu Tôn giả, bỏ ra một phần bảo tàng để trả lại ân tình cho họ tính ra cũng không mất mát gì, hơn nữa còn giữ lại được mối hảo cảm với mấy lão, coi như là vẹn toàn đôi đường.
Chỉ tiếc là chí bảo nổi danh của Tửu Tôn giả hắn chỉ lưu lại được những cái ở cảnh giới thấp, còn lại chí bảo ở tầm cảnh giới Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ đều rơi vào tay của lảo bản tửu điếm, hắn có muốn giấu cũng rất khó, bởi ba người bọn họ khẳng định biết rất rõ những vật này, nếu hắn cố tình giấu làm của riêng sẽ làm bọn họ sinh ra nghi ngờ, lúc đó không chừng còn phát sinh thêm rắc rối không cần thiết.
Vũ Phàm hắn cũng thông hiểu đạo lý, làm người tuyệt đối không nên quá tham lam, nhất là trong tình cảnh này, phải biết thế nào là đủ.
Chuyện phân chia giữa ba người bọn họ, Vũ Phàm cũng không quá quan tâm, dẫu sao chuyện đó cũng không liên quan đến hắn.
Lão bản tửu điếm lấy ra pháp bảo phi hành rồi nói:
- Được rồi, chúng ta trở về thôi!
Vũ Phàm tung mình phi thân lên cái phi chu đang lơ lửng ở trước mặt theo lão trở về Trung Thổ thành.
...
Đối với chuyện Vũ Phàm chủ động dâng lên Tửu Tôn giả bảo tàng, Quách lão và Hoa lão cũng cảm thấy rất hài lòng, ít ra bây giờ trong mắt bọn họ hắn là kẻ biết trên biết dưới, và biết thế nào là đủ. Quả thật, nếu ngày đó hắn giấu làm của riêng, bọn họ tuy không làm gì được hắn, nhưng chắc chắn mối giao hảo của mấy người bọn họ cũng vì chuyện này mà rạn nứt, Vũ Phàm hẳn là sẽ mất đi ba cái chỗ dựa này ở Trung Thổ thành.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Quách lão, Hoa lão và lão bản tửu điếm đều đồng ý để cho Vũ Phàm giữ lại Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng ở trong nội thể, vì cái bọn họ cần cũng chỉ là chất dịch tiết ra của nó, không phải chân thân. Tính ra, mấy lão lại thấy lưu nó lại chỗ Vũ Phàm là tốt nhất, bởi hắn là Cổ Sư, có thể thay mấy lão ôn dưỡng nó một cách bài bản. Đổi lại, mấy lão sẽ trả linh thạch cho Vũ Phàm mỗi khi thu lấy chất dịch của Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng, coi như là một mối làm ăn không tệ.
Hơn nữa, mấy cái pháp khí và phù lục mà bọn họ đưa cho Vũ Phàm bảo mệnh lúc trước, mấy lão cũng không thu lại, coi như là tặng cho hắn.
...
Hôm nay trên dưới Khương Phủ vô cùng náo nhiệt, bởi vì chốc nữa, thiếu chủ của Tào gia là Tào An sẽ ghé thăm Vũ Phàm, chủ nhân của cái phủ này.
Lão tổ Tào Thái An sau khi suy xét kỹ lưỡng, lại thấy việc Vũ Phàm là đệ tử của kiếm vương Nhậm Thiên Hành là chuyện vô cùng tốt cho Tào An, có đệ tử kiếm vương ủng hộ, con đường tranh đoạt chức vị thiếu chủ thừa kế đích hệ của Tào An sẽ thuận lợi hơn không ít.
Nên lão ngược lại không những không tức giận chuyện hắn lợi dụng Tào gia, mà ngược lại còn cổ súy Tào An kết thân với hắn, nhất là trong bối cảnh này, Triệu gia nhất định cũng sẽ bám lấy hắn, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Ở nơi này, uy danh của kiếm vương Nhậm Thiên Hành không nhỏ, không những vậy, nếu hắn thuận lợi kế thừa được danh hiệu kiếm vương từ sư phụ, nhất mạch chi hệ nào được hắn ủng hộ sẽ như diều gặp gió.
Thực lực và mối quan hệ giao hảo của một vị thiếu chủ cũng rất quan trọng trong việc tranh đoạt chức vụ gia chủ đời tiếp theo của một thế gia, không thế gia nào dại dột mà đưa lên một vị thiếu chủ thân cô thế cô, tứ phương là địch nhân cả, như vậy chẳng khác nào đưa gia tộc trước đầu ngọn gió, chống lại cả thiên hạ cơ chứ. Ngược lại, một vị gia chủ được các đại thế lực và các đại nhân vật ủng hộ, một khi thượng vị, uy danh gia tộc liền tăng mạnh, không ai muốn kết thù với một gia tộc có mối giao hảo bền chặt với các đại thế lực cả.
Vũ Phàm vừa thay y phục xong thì hạ nhân ở bên ngoài đã lớn tiếng thông báo:
- Chủ nhân, Tào thiếu chủ đã đến!
Vũ Phàm nói vọng ra bên ngoài:
- Ta biết rồi!
Nói rồi hắn đẩy cửa bước ra ngoài, sóng vai đi cùng Tiếu Ngưng Nhi đi đến đại sảnh chính phòng tiếp đón Tào An.
Bên trong đại sảnh chính phòng vô cùng sạch sẽ tươm tất, bàn ghế gọn gàng, trà bánh thơm nức mũi.
Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi bước vào bên trong, cả hai vui vẻ nói với Tào An:
- Tào huynh, lâu ngày không gặp.
Tào An cũng trịnh trọng đáp lễ:
- Khương huynh, Nhược muội, lâu ngày không gặp.
Ba người bọn họ vui vẻ trò chuyện về việc tu hành, nhân sinh ở Trịnh Châu và Trung Thổ, cũng như mấy thứ tao nhã khác, mãi đến trưa mới ngừng lại, phải nói là vô cùng hợp ý nhau.
Lúc này Tào An đột nhiên nói:
- Không biết là Khương huynh có biết về đại hội tỷ võ xếp hạng vào mỗi mùa xuân ở Thương Huyền tông không?
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Trong bút lục của sư phụ, quả thật có nhắc qua.
Tào An gật đầu, hắn lại nói:
- Vậy Khương huynh có dự định tranh đoạt một phen hay không?
Vũ Phàm chậm rãi lắc đầu, hắn nói:
- Ta cảm thấy hỏa hầu chưa đủ, nên tạm thời không tham dự thi đấu, còn Tào huynh thì sao?
Tào An thở dài, hắn nói:
- Ngược lại đệ bắt buộc phải thi đấu!
Vũ Phàm hiểu lý do vì sao Tào An phải thi đấu, hắn lên tiếng:
- Bây giờ tranh phong vẫn còn quá sớm, Tào huynh nên suy nghĩ kỹ, quan trọng là về lâu dài không phải là nhất thời.
Tào An trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lời này của Khương huynh quả thực chí lý, tiểu đệ sẽ cân nhắc một hai.
Nói rồi hai bên trò chuyện thêm dăm ba câu nữa thì Tào An xin phép cáo từ, hắn còn phải đến bái phỏng một vài thế lực nữa, trước khi tiến nhập Thương Huyền tông.
- Hẹn huynh ngày sau đối tửu!
- Nhất định rồi! Bảo trọng!