Chương 14: Vô Đề

Dạ Vô Song đặt Hương Hương lên giường ngủ, cởi áo nàng ra, sau đó cúi đầu đặt tai lên vị trí tim nàng, lắng nghe nhịp tim của Hương Hương. Tiếp theo, Dạ Vô Song lại đặt bàn tay lên bụng Hương Hương, một đạo Chân Khí khẽ chui vào trong thể nội của nàng dò la khám xét. Một lúc sau, Dạ Vô Song nhẹ giọng nói ra:

- Ta cần phải đưa nàng đi Đại Tiên Giới ngay…

Hương Hương nhìn Dạ Vô Song, hỏi lại:

- Trường Sinh Thuật của tỷ mất tác dụng rồi sao?

Dạ Vô Song gật đầu:

- Nó bắt đầu thoái hóa cũng được vài năm rồi, chúng ta cần phải tìm một địa phương thích hợp cho nàng phá phàm mệnh, tạo thiên mệnh, lập tức đi Đại Tiên Giới, ở đó ta cũng cũng đã sớm chuẩn bị sẵn cho nàng một chỗ ở.

Tu sĩ mang phàm mệnh ở Thiên Nhân Giới vốn sống lâu không quá 5 ngàn năm, đấy là xét về mặt tu vi Vấn Đạo cảnh đỉnh phong như Tô Thúy Hương, về phần tu sĩ Tiên Thiên cảnh thì trung bình chỉ thọ vài trăm năm. Sở dĩ Tô Thúy Hương vẫn một mực sống đến tận bây giờ là vì Trường Sinh Thuật do Dạ Vô Song đặt lên người nàng; năm đó nếu như Đông Tiểu Tuyền cũng lựa chọn Trường Sinh Thuật, có lẽ giờ đây nàng đã cùng Dạ Vô Song hội ngộ…

Nghe Dạ Vô Song nói vậy, Hương Hương bèn giải thích:

- Những địa phương như vậy hầu hết đều đã bị các tông môn thượng phẩm chiếm đóng. Danh ngạch đăng thiên vẫn luôn là thứ mà bọn hắn tranh đoạt lâu dài không ngừng nghỉ. Chỉ sợ chúng ta phải hao tổn một phen công phu…

Dạ Vô Song cười thần bí đáp:

- Ta mang chút đồ chơi không đáng giá bao nhiêu đến trao đổi một danh ngạch là được.

- Lỡ như bọn hắn không muốn đổi thì sao?

- Thì ta đuổi hết cả đám ra, sau đó phong ấn địa phương kia lại, để bọn hắn ngậm ngùi ngồi đợi thêm một thế nữa mới có thể gửi đệ tử lên vị diện cao.

- Ách, tỷ cũng quá không nói lý đi…

- Ha ha, danh ngạch đăng thiên vốn là một chuyện mà Thiên Đạo Thần Viện muốn tu sĩ phàm tục phải tranh giành đổ máu, như vậy mới có đủ áp lực rèn luyện ra mấy cái nhân tài kiệt xuất, nhưng mà đám sâu kiến kia lại không biết nhục mà chiếm lấy những địa phương thích hợp đăng thiên, muốn dễ dàng đưa đệ tử lên, vậy liền là chuyện khó thương lượng rồi. Tỷ tỷ chưa đi diệt môn bọn hắn đã là cực kỳ hiền thục dịu dàng rồi, tình tỷ tỷ của nàng cũng không muốn làm nữ ác bá nha, nàng nói có đúng không?

Hương Hương lập tức trề môi, chế giễu gật đầu:

- Ân, đúng a, Vô Song tỷ tỷ làm sao có thể là nữ ác bá được, tỷ chỉ là ác bà mụ mà thôi.

- Ơ, tiểu nữ nhân mới không gặp một vạn năm đã mọc ra mấy lá gan muốn tạo phản, xem ta thu thập nàng!

Dạ Vô Song đè Hương Hương ra hôn đến mức vành môi nàng ửng đỏ, sau đó thò tay xuống dưới khẽ vuốt ve âm hộ mềm mại ấm áp. Hương Hương rùng mình một cái, muốn giãy thoát, nhưng càng bị tình tỷ tỷ hôn, nàng càng mất sức chống đối, chỉ thấy lý trí mình trầm vào đê mê. Dạ Vô Song thấy Hương Hương nhũn người ra như sợi mỳ thì khẽ cười tà, buông tha cho đôi môi đỏ mọng kia, sau đó lại cúi xuống nhẹ nhàng liếm dọc cái cổ thon thả trắng ngần kia. Hương Hương nhẹ rên một tiếng, ôm lấy cổ tình tỷ tỷ.

Dạ Vô Song di chuyển lên trên, môi hồng khẽ ngậm vào vành tai Hương Hương, đầu lưỡi không an phận chọc ghẹo cánh tai mềm mỏng của nàng. Hương Hương cảm nhận hơi thở rạo rực của tình nhân sát bên tai, toàn thân nàng run rẩy, vòng eo bắt đầu uốn éo, hai đùi ngọc cọ xát vào nhau. Dạ Vô Song khẽ duyên dáng cười một tiếng bên tai Hương Hương, bắt đầu ngậm lấy cánh tai của nàng mà nhẹ nhàng mút lấy, bàn tay kia cũng không có hảo ý mà không ngừng chọc ghẹo tiểu hồng ngọc của Hương Hương, khiến cho thật nhiều dịch nhờn tiết ra.

Dạ Vô Song vừa thi triển thủ pháp lên âm hạch của Hương Hương, vừa dùng lưỡi kích thích vùng da mẫn cảm phía sau tai nàng, khiến toàn thân Hương Hương từ như sợi mỳ biến thành thủy thể, mềm nhũn vô lực. Bộ ngực kiêu ngạo của Hương Hương liên tục phập phồng, nhũ hoa cũng đã thẳng cứng lên, trông dáng vẻ đầy dụ hoặc. Nghe thấy hơi thở rên rỉ của Hương Hương, Dạ Vô Song tăng cường liếm mút tai nàng, bên dưới thì nhanh chóng thay đổi thủ pháp, hai ngón tay chui vào trong, ngón cái ở lại trùng kích âm hạch đỏ hồng.

- A… Không… Vô Song tỷ tỷ… Ta…

Hương Hương duyên dáng kêu rên mà tiết ra, tiểu nhục động co giật liên hồi, vòng eo uốn éo lên xuống, song nhũ phong khẽ rung rinh lắc lư. Dạ Vô Song cuối cùng cũng chịu buông tha cho cánh tai của Hương Hương, nhưng lại đổi sang mân mê nhũ hoa xinh tươi của nàng. Hương Hương cũng không còn sức chống cự, chỉ ngoan ngoãn ôm vai Dạ Vô Song, mặc cho tình tỷ tỷ xoa nắn, liếm mút song phong mềm mại co dãn của mình.

Nhưng mà nàng cũng không phải loại thục nữ cam chịu, vừa hồi phục sức lực liền trở mình đè Dạ Vô Song xuống, nở nụ cười tà. Dạ Vô Song cũng không ngại nằm dưới mà ‘hưởng thụ’ được mỹ nữ tình nhân ‘tiến công’, nàng co được giãn được, miễn sao hai người tận hưởng được những khoảnh khắc vui thích trong nhân sinh là nàng đã hài lòng lắm rồi.

Những âm thanh nhục thể cực kỳ ướt át xung đột với nhau tràn ngập khắp căn phòng. Tiếng rên của Dạ Vô Song rất khẽ, chỉ mình Hương Hương nghe được, nhưng như vậy lại khiến Hương Hương càng nghe càng hăng, nhiệt tình mà làm tình tỷ tỷ càng lúc càng sướng. Trải qua mấy độ hoa nở, một tiếng kêu rên cuối cùng của Hương Hương báo hiệu chấm dứt một mùa mây mưa vân vũ…

Trong khi đó, ở một nơi cách Tây Môn Thành không xa, Kim Trùng đang ngồi trong một hang động đặc nghẹt trùng bọ nhoi nhóc. Trên đầu lão đã mọc ra hai cái càng màu hoàng kim, chúng đang khẽ gõ vào nhau theo một nhịp điệu nhất định. Với mỗi nhịp gõ, Kim Trùng lại sai khiến đám trùng bọ cỏn con xung quanh làm một chuyện khác.

Kim Trùng vốn đã là một trùng vương có thể khống trùng, nhưng lúc trước hắn cần phải hao tổn tinh lực rất nhiều mới có thể ra được hiệu lệnh một cách chi tiết, bởi vì lũ trùng bọ này chung quy làm gì có trí khôn, chỉ có thể thực hiện theo mệnh lệnh đơn giản, ví dụ như: ăn sống kẻ này, bay đến chỗ kia,… chứ còn những thứ phức tạp như xâm nhập do thám, sau đó dùng mật hiệu báo cáo về thì Kim Trùng vốn không làm được.

Nhưng sau khi nhận lấy hai câu chân ngôn từ chỗ của Dạ Vô Song, lão đã có bước đột phá. Hiện tại, lão chỉ cần tập trung ý niệm một chút, liền có thể sai khiến một số lượng nhỏ trùng bọ đi làm những chuyện phức tạp như do thám tình hình, thăm dò đất đai, thậm chí hỗ trợ vẽ bản đồ. Đây chính là những khả năng cơ bản mà một trùng vương lẽ ra phải đó, nhưng vì chín câu chân ngôn của Trùng Yêu tộc đã thất truyền rất lâu rồi, cho nên bọn họ vẫn luôn lép vế so với các yêu tộc khác sống trong những vùng hung địa xung quanh Đại Trung Vực.

Kim Trùng khẽ mở mắt, đôi mắt lão bấy giờ nhìn như có hàng nghìn con mắt nhỏ, nhìn rất đáng sợ; lão tự lẩm bẩm:

- Quả thật là tiểu thư không có gạt ta, chính là cảm giác này, một yêu vương lẽ ra phải là cảm giác này, chứ không phải là loại nặng nhọc kia. Ha ha, đợi đến ngày ta đắc đạo, để xem lão gia hỏa hổ vương kia có còn dám kêu gào không.

Kim Trùng khẽ thu công, phất tay một cái, đám trùng bọ đều tản đi mất. Lão vừa đứng lên định đi dạo một vòng ngắm nhìn sơn hà một chút, nhưng lại nhận được một tín hiệu tinh thần lực đến từ Vô Song tiểu thư, nên Kim Trùng cũng không dám chậm trễ, lập tức hóa trùng bay đi, lão thật sự sợ hãi làm vị đại tỷ này mất hứng sẽ đem lão bóp chết, đến lúc đó, chân ngôn gì cũng không đạt được, mà ngay cả mạng cũng ném đi.