Chương 5: Ngọc Tuyền sơn

Mây, tuy rằng không phải là vật sống nhưng so với đại đa số vật sống thì lại có linh tính hơn. Vì thế cho nên, nếu thần tiên nào ra sân mà không có mây làm nền thì cái vẻ như ẩn như hiện của các vị thần tiên ấy ắt hẳn sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Hầu hết thần tiên đều lựa chọn cưỡi mây mà đi, một là đỡ hao pháp lực, hai là đỡ đơn điệu, ba là giảm bớt cảm giác lẻ loi trơ trọi khi bay một mình trên bầu trời rộng lớn. Ngoài ra, nếu là nữ tiên thì còn có thể dùng mây như lá chắn, để phòng ngừa sự rình mò của Thiên Lý Nhãn, còn nam tiên thì có thể dùng mây để góp phần tạo ra vẻ siêu thoát thế tục của bản thân.

Ngọc Đỉnh chân nhân cưỡi mây mang theo Dương Tiễn với Dương Tiểu Thiền bay về phía đỉnh núi. Tốc độ bay không nhanh lắm những cũng không chậm lắm. Ba người bồng bềnh ở trên tầng mây, hễ gặp núi thì vượt núi, hễ gặp sông thì vượt sông, không hề bị cản trở.

Nhưng mà, đồ đệ với sư phụ mới nhận nhau, một lớn một nhỏ, bầu không khi lại vô cùng trầm mặc.

'Sư phụ vừa mới bái đã bắt đầu cảm thấy không hài lòng với mình sao?'

Dương Tiễn nghĩ.

Hắn trầm mặc không nói nhưng Tiểu Thiền ở bên cạnh lại như chú chim Hỉ Thước nho nhỏ. Nàng lần đầu tiên được bay, vừa vui vẻ lại sốt ruột, hô to gọi nhỏ suốt cả chặng đường.

"Xuỵt"

Dương Tiễn đã nhắc nhở Tiểu Thiền phải đến mười mấy lần.

Tiểu Thiền nghe xong lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của hắn. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại quay trở về làm con chim Hỉ Thước líu lo, chỉ núi chỗ này lại chỉ chim chỗ kia, thích thú vui vẻ.

Dương Tiễn lại phải ra hiệu cho Tiểu Thiền yên tĩnh lại.

Ngọc Đỉnh chân nhân quay đầu lại nhìn hai anh em, mặt nhăn lại.

Dương Tiễn phát hoảng, vừa nãy sư phụ cứng rắn đỡ một đòn của Văn Thù chân nhân chẳng lẽ đã bị thương ư?

Hắn suy nghĩ nhiều, thực tế Ngọc Đỉnh chân nhân đang nhịn cười.

Cuối cùng vị đại tiên này không nhịn nổi cười lên 'haha'. Sau đó ông cố gắng dùng giọng nói hiền hòa nhất có thể nói:

"Không sao, cứ để cho nàng thoải mái, trẻ con vốn ham vui mà."

"Ô, vâng" Dương Tiễn ỉu xìu đáp lại.

Ngọc Đỉnh chân nhân ho một tiếng rồi quay đầu lại, tập trung về phía trước.

Giữa hai thầy trò có vẻ xấu hổ.

Hồng Hoang rất lớn nhưng cũng rất nhiều kiếp nạn. Như kiếp nạn long phượng với kiếp nạn vu yêu, vốn dĩ hồng hoang vô biên nhưng vẫn chỉ là một khối lại bị đại chiến trong hai kiếp nạn đánh thành 'bốn châu bên ngoài' với 'bốn châu bên trong' như bây giờ.

Trong đó Nam Chiêm Bộ Châu với Đông Thắng Thần Châu là nơi thế tục tập trung, còn 'bốn châu bên trong' lại là nơi ở của các vị tu Đạo, ngoài ra còn có 'giữa trời đất'.là nơi các môn phái tu tiên tụ tập.

Tuy Côn Luân sơn ở trên Hồng Hoang nhưng lại ẩn vào giữa Bộ Châu. Điều này là do nơi này được Thánh Nhân bảo vệ nên được thoát khỏi lực lượng tạo hóa, không ở trong Tam giới Ngũ hành, mờ mịt khó tìm.

Đạo trường của Ngọc Đỉnh chân nhân ở Ngọc Tuyền sơn, Kim Hà động. Nơi đó cũng được coi như một động thiên phúc địa nho nhỏ, cho nên bên trong có rất nhiều bảo vật. Nhưng cũng vì vậy mà địa chỉ chính xác chỉ có Ngọc Đỉnh chân nhân với mấy vị bạn tốt biết được, ngoài ra không ai rõ ràng.

Ba người cưỡi mây bay thẳng tuột, sau nửa canh giờ thì tiến vào khu vực Thần Châu.

Dương Tiễn bắt đầu xuất phát đi tìm tiên từ Nam Chiêm Bộ Châu dự định đi đến chỗ giao nhau giữa Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu với 'Thần Châu nội'. Còn Ngọc Đỉnh chân nhân thì mang theo hai anh em từ Côn Luân sơn bay về phương Bắc, tự nhiên sẽ tiến vào khu vực Thần Châu.

Không giống với Nam Chiêm Bộ Châu được Nhân tộc xây lên vô số thành trì, khu vực Thần Châu lại tràn đầy sự hoang dã. Khắp nơi đều là núi cao sừng sững, linh mạch tầng tầng, linh quả đầy đất, dấu tích của tiên rải rác lác đác.

Khi thì thấy tỉnh quái nhảy vọt, lao nhanh trong núi.

Khi lại nhìn thấy người tu đạo ngự kiếm ngao du trong không trung.

,

Đôi lúc bắt gặp dăm ba tên nam tử uống rượu trên đỉnh núi hay đoàn nữ tử nô đùa trong khe núi.

Hễ có danh sơn là có đại phái, hễ có đồng bằng ắt có thành lớn, bầu không khí siêu phàm thoát tục.

"Sự phụ, nơi này là Thiên Đình ư? Dương Tiễn rụt rè hỏi, hắn đối với mấy cái thường thức này cũng không hiểu nhiều.

"Không phải là Thiên Đình, nhưng mà từ nơi này bay lên thì sẽ đến Trung Thiên Môn"

Ngọc Đỉnh chân nhân kiên nhẫn giải đáp, ngữ điệu nhẹ nhàng, ôn hòa.

"Không cần lo lắng, dù tu sĩ ở nơi này đi đầy trên đất, bọn hắn cũng sẽ không nhìn thấy chúng ta."

Dương Tiễn chớp mắt mấy cái, lẽ nào đây là thần thông của sư phụ?

Ngọc Đỉnh nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò đối với thế giới mới lạ xung quanh của Dương, cười khẽ gật đầu.

Đôi thầy trò này đã dần dần tự nhiên hơn.

Đám mây ba người đang cưỡi bay lướt qua một ngọn núi đầy tiếng người huyên náo, sau đó thâm thẳng xuống dưới, chui vào trong núi sâu, bay thẳng đến một chỗ sơn cốc hoàn toàn không có con người thì dừng lại.

Ngọc Đỉnh bấm pháp quyết, trước mắt vốn là vách đá bỗng nhiên hiện lên tầng tầng làn sóng.

Đám mây bay thẳng vào trong...

"A.."

Tiểu Thiền ngây thơ than thở trước cảnh đẹp xuất hiện trước mắt, ngay cả Dương Tiễn cũng mê say.

Giữa đất trời có một ngọn núi đứng sừng sững. Nó không quá cao, không quá ngoài dự đoán cũng không quá hiểm trở làm cho người nhìn có cám giác cân bằng bình thản. Trên nó có nhiều con suối, thác nước, đầm nhỏ, lẫn rừng cây xanh ươm tươi tốt.

Sư phụ Ngọc Đỉnh mang bọn hắn bay về phía nó, hạ xuống một chỗ đất bằng trống trải. Giữa khoảng đất trống có một dòng suối, tỏa ra hơi nước mông lung. Bên canh là một cái cửa của một động phủ được làm bằng hai tấm gỗ đen lớn.

"Đây là, khục, động phủ của thầy"

Ngọc đỉnh nghĩ nghĩ, điểm vào đóa hoa lan và một cây trúc nhỏ ở trước cửa động phủ. Ánh sáng năm màu lóe lên, hai bé gái so với Dương Tiễn không xê xích bao nhiêu xuất hiện ở cạnh cửa, quỳ lạy Ngọc Đỉnh.

“Đa tạ lão gia điểm hóa, mời lão gia ban tên.”

Đây là thuật điểm hóa, chỉ điểm vật có linh tính hóa thành bộ dáng đồng tử. Ngày bình thường giúp thần tiên vận chuyển ít đồ, đưa chút tin, làm chút việc vặt, cũng có thể theo thần tiên tu hành.

“Liền ban cho các ngươi cái tên Đinh Lan, Thúy Trúc”

Giọng điệu của Ngọc Đỉnh tựa hồ vĩnh viễn là loại lạnh nhạt mà ôn hòa kia, lại nghe hắn nói:

“Các ngươi ở trước động phủ của ta đã tu hành hơn ba trăm năm, cũng xem như là đệ tử ký danh của ta, đây là sư huynh của các ngươi.”

Hai bé gái duyên dáng cùng nhau vái chào Dương Tiễn:

“Gặp qua sư huynh.”

Ơ, Dương Tiễn gãi gãi đầu, cũng chỉ có thể chắp tay chào lại hai bé gái:

"Gặp qua sư muội.'

Chọc cho Đinh Lan Thúy Trúc che miệng cười khẽ.

Ngọc Đỉnh ở bên cạnh mỉm cười nhìn, nhìn sang Tiểu Thiền nghĩ nghĩ, điểm vào khoảng đất trống bên cạnh con suối. .

Một tòa lầu các tinh xảo bỗng nhiên hiện ra.

Dương Tiễn ở bên cạnh nhìn ngây người......

Đây là vô căn tạo vật ư? Sư phụ quả nhiên là ẩn sâu không lộ, trở tay lại là thần thông.

(Vô căn tạo vật* tạo ra vật chất mà không nhờ vào bất cứ cái gì hay tạo ra vật chất từ hư không.)

"Dương Tiễn?"

'Đồ nhi đây ạ?"

Dương Tiễn vội vàng cúi đầu trả lời.

"Em gái ngươi còn nhỏ tuổi, ngươi ngày thường tu hành tất nhiên sẽ không chăm nom được đầy đủ, vậy nên ta sẽ để Đinh Lan và Thúy Trúc ở bên cạnh chăm nom cho nàng"

Ngọc đỉnh khuôn mặt nghiêm túc.

"Về sau ngươi theo thầy tu hành, nhất định không thể chơi bời lêu lổng, lãng phí thời gian!"

Dương Tiễn đàng hoàng trịnh trọng cúi đầu:

"Dạ! Trong lòng đệ tử có chí lớn, tất nhiện sẽ không dám buông thả bản thân! Về sau, con khẳng định sẽ cho sư phụ nở mày nở mặt, sẽ không để cho các đệ tử cùng thế hệ khác bỏ xa bản thân!

Sao có thể không nở mày nở mặt, theo nguyên tác thì Dương Tiễn là đệ tử có thực lực mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba Xiển giáo, cũng là đệ tử đời thứ ba duy nhất có thể đặt lên bàn cân so sánh với mười hai kim tiên trong đại kiếp phong thần.

Huống chi, Dương Tiễn ngày nay đã không phải là Dương Tiễn kia!

"Tốt"

Ngọc Đỉnh vui mừng vỗ vỗ bả vai Dương Tiễn nói:

"Thu xếp xong thì vào trong động tìm ta."

"Vâng"

Nhìn Ngọc Đỉnh đi vào trong động phủ, Dương Tiễn hô hấp dồn dập.

"Anh ơi.....".

"Uhm?"

Dương Tiễn cúi đầu nhìn Tiểu Thiền đang lôi kéo quần áo mình ở bên cạnh, tựa hồ nàng không nỡ xa hắn. Hắn từ từ ngồi xuống nhìn chăm chăm vào em gái mình.

''Tiểu Thiền"

Dương Tiễn nhẹ nhàng nói:

"Về sau anh sẽ phải tốn rất nhiều thời gian vào việc tu hành, mới có thể học được bản lĩnh, có như vậy mới có thể bảo vệ được em. Em hãy ngoan ngoãn ở đây, lúc nào anh rỗi nhất định sẽ ra đây chơi với em, còn bình thường thì để hai chị gái này chơi với em, có được hay không?"

Dương Tiểu Thiền bĩu môi, lại bỗng nhiên nhếch miệng, cuối cùng cười hì hì :

"Anh yên tâm đi, anh cứ đi học với thần tiên đi! Tiểu Thiền cũng không phải trẻ con, làm sao sẽ hiểu chuyện như vậy được."

Dương Tiễn bị nàng đùa cười, nhéo nhéo chóp mũi của nàng, lại đứng dậy vái chào hai bé gái.

Hai bé gái vội vàng hoàn lễ. Có lẽ vì sư phụ Ngọc Đỉnh sợ Dương Tiễn không chịu đựng nổi cô đơn ở trong núi, cho nên hai bé gái cũng có kích cỡ thân thể so với hắn không sai biệt lắm, chắc là nghĩ Dương Tiễn nếu buồn cũng sẽ có bạn chơi.

Dương Tiễn không dám để cho sư phụ đợi lâu nên vuốt vuốt đầu Tiểu Thiền. Hai bé gái hiểu ý đến gần Tiểu Thiền còn Dương Tiễn thì quay người đi vào đại môn khép hờ.

Con đường tu hành, bắt đầu từ hôm nay!

Dương Tiểu Thiền ôm chặt miệng, nín nhịn khóc không cho thành tiếng. Đợi đến lúc anh mình đã đi vào động phủ, sau đó cửa động phủ từ từ đóng lại, mới ngậm miệng lau lau mắt.

"Anh hai không cần ta nữa ư?"

Nàng sụt sịt, buồn rầu.

Hai vị nữ đồng thông minh, đã bắt đầu ở bên dỗ nàng:

"Sư huynh đi tu hành chứ đâu phải không cần em nữa, hơn nữa hắn ở ngay trong động, chúng ta cứ đợi hắn ở cửa ắt sẽ gặp thôi"

"Hay là, chúng ta qua con suối bên kia tắm rửa đi? Mát lắm!".

Sau cửa động phủ, Dương Tiễn dựa vào đại môn nghe động tĩnh bên ngoài. Hắn thở dài, đi về hướng ánh sáng bảy màu trong động......