Chương 6: Chuồn chuồn điểm thủy, thần hình câu diệt

Trong động phủ, ngoại trừ Bạch Vũ, Hoàng Thiến Hề thì các tiểu hài tử đều đang nghĩ xem ba của chúng sẽ dạy cho Minh Hà lão tổ kia một bài học như thế nào.

Tinh Tinh vừa tới xuất thế, vẫn chưa thấy qua cảnh đời gì cho nên cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy.

Nó mặc dù là “Kim” Thân, nhưng lại thuộc về con mới sinh nên lòng dĩ nhiên lòng can đảm không lớn.

Dưới cái nhìn của nàng, Minh Hà lão tổ một thân sát khí, bộ dáng hung thần ác sát, nhất định không phải là hạng người dễ đối phó.

Nàng lôi góc áo của Hoàng Thiến Hề nói: “Mụ mụ, có phải vừa rồi do ba ba không đối phó được lão giả kia nên mới không ra tay không?”

Hoàng Thiến Hề ôm Tinh Tinh vào lòng, nói: “Tiểu gia hỏa, con có biết rốt cuộc thực lực của ba con mạnh cỡ nào không?”

Mặt nàng lộ vẻ hạnh phúc, nhìn về phương xa như trìm vào trong hồi ức.

Lộ Lộ vểnh miệng nhỏ lên, nói: “Mụ mụ, người đang dỗ con nghe lời sao? Nếu vừa rồi ba ba thật sự có thể cùng người ta so chiêu thì vì sao mà không tay một chút chứ? Nếu là cường giả thì một chiêu đã có thể đánh bại đối phương rồi.”

Trong khi đang nói chuyện, ánh mắt của Lộ Lộ cương nghị hơn trước. Khi nàng nghe muội muội hỏi mụ mụ về vấn đề này thì nàng đoán, cảm thấy chắc chắn là bởi vì pháp lực của cha mẹ mình yếu nên gan mới có thể nhỏ như vậy. Lúc này nàng thề, sau này tu vi của nàng phải tăng gấp bội.

Thấy loại người này, tuyệt đối không thể sợ.

Duyệt Duyệt không có nói chuyện, chỉ là ý nàng cũng giống như của tỷ tỷ. Chỉ là nàng luôn luôn không thích nói ra suy nghĩ của mình ở trước mặt của người khác.

Ba thật sự rất mạnh sao? Trong lòng Duyệt Duyệt đầy dấu chấm hỏi.

Nhưng lúc này Tinh Tinh nở nụ cười nói với mụ mụ: “Ba ba nói như vậy thì chắc chắn là như vậy. Ba đã nói thì sao có thể không thực hiện được? Nhất định là ba rất mạnh, người chỉ là đang ngủ đông mà thôi.”

Bên bờ kết giới, Minh Hà lão tổ thấy Bạch Vũ đưa gia quyến đi xa thì trên mặt lộ vẻ vui vẻ.

Bởi vì điều đó tương đương với việc Bạch Vũ tuyên bố hắn sẽ không tham dự đến việc tu luyện của Minh Hà lão tổ.

“Bạch Mộc Ân, dù cho ngươi có trốn chạy đến chân trời góc biển thì ngươi cũng không thể thoát khỏi việc trở thành một trong các thánh vật giúp ta tu luyện đâu!”

Nói xong Minh Hà lão tổ duỗi ra một đôi tay màu vàng đầy vết chai ra từ trong tay áo, mở ra năm ngón tay, bên trong lộ ra một bông hoa sen máu.

Thế nhưng khi hắn vừa chuẩn bị chụp hoa sen máu lên người Bạch Mộc Ân thì một người ngồi trên đám mây lửa bay tới.

Minh Hà lão tổ quay đầu nhìn người bay tới chính là Bạch Vũ - người vừa rồi bỏ chạy, chỉ là lúc này hắn đi một mình đến.

Thế nhưng Minh Hà lão tổ cũng không có ý định thu tay, lông mày của ông ta nhíu chặt lại, nghĩ thầm: “Người này đến cùng là muốn làm gì đây?”

Đã chạy đi thì còn chạy trở về làm gì chứ?

Mặt Bạch Vũ lộ vẻ ngưng trọng, giọng nói trầm thấp: “Ngươi! Khiến nữ nhi của ta không vui, bộ dạng của ngươi hù dọa đến các nàng.”

Vẻ mặt của Minh Hà lão tổ đầy vẻ mờ mịt. Ông ta cái gì cũng không làm thì nói gì đến việc trọc Bạch Vũ tức giận chứ?

“Vị bằng hữu này, xin chỉ giáo!”

“Ta chỉ là muốn thu Phượng Hoàng này. Lão thân cũng không có ra tay với ngài.”

Tu vi của Minh Hà lão tổ không cạn, nhưng mà ông ta lại không đoán được sâu cạn của người trước mắt cho nên có chút kiêng kị.

Bạch Vũ cũng không nói nhiều lời mà bình thản nói: “Ngươi có thể động thủ thế nhưng không được động thủ ở đây.”

“Đây là địa bàn của ta, ngươi ở nơi này động thủ sẽ làm cho hài tử của ta cảm thấy bất an.”

“Đây là chuyện quái quỷ gì? Thật mẹ nó!”

Minh Hà lão tổ tức giận không có chỗ phát tiết, ở nơi này quả thực là không nên gây sự.

Ông ta thế nhưng là một trong ba trăm vị thánh của Minh phủ.

Tại thế giới Hồng Hoang cũng là nhân vật có thể được xếp hạng, có thể đến cấp bậc kim cương.

Khi so sánh với Đế Tuấn, Thái Ất hay những sinh linh Bàn Cổ thời khai thiên lập địa thì ông ta cảm thấy chính mình không kém cỏi hơn bọn họ chút nào. Vừa rồi ông ta lấy tư thái thong thả đáp đất, thế nhưng hiện tại lại bị một nhân vật không biết tên chọc ông ta phát hỏa nhiều lần.

Hơn nữa thái độ của hắn lại cực kỳ phách lối. Hắn hết lần này đến lần khác dẫm đạp lên tôn nghiêm của ông ta nên ông ta không khỏi tàn bạo nói một câu: “Vị bằng hữu này, ngươi đang tìm phiền phức đúng không? Ngươi có hơi quá đáng rồi đấy!"

Giọng điệu của Minh Hà lão tổ âm thầm, thi khí trên người đã tràn ngập toàn thân của ông ta.

Nói xong, ông ta cầm lấy U Minh bảo kiếm, nở nụ cười âm hiểm.

Bạch Vũ cũng cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm: “Đây là muốn động thủ sao? Chỉ là chuyện này cũng hợp tâm ý của mình. Ông ta hù dọa con của mình, ảnh hưởng đến ban thưởng của hệ thống. Người này phải trả giá thật lớn.”

Minh Hà lão tổ ném bảo tháp lên trên không, sau đó chui vào trong bảo tháp rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bạch Vũ

Bạch Vũ cười lạnh, hai mắt lộ ra một tia hàn quang.

“Chính là cái này sao?”

Chỉ nghe ba tiếng “Đông đông đông”.

Bên trong bảo tháp truyền đến khóc kinh thiên động địa tựa như tiếng kêu thảm thiết, thanh âm kia khiến toàn thân người ta dựng thẳng lỗ chân lông.

Trong nháy mắt bảo tháp nổ bể, rơi xuống một chỗ.

Bên trong mảnh vỡ máu thịt be bét.

Một con mắt trong thi khối ấy không bị xé thành mảnh nhỏ.

Bây giờ trong con mắt kia tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bạch Mộc Ân đang nằm dưới đất cũng đầy hoảng sợ. Còn Bạch Vũ thì cái gì cũng không nói, chỉ là đơn giản là điểm ba lần. Ông ta chỉ thấy được ba đạo hào quang mà đối phương đã biến thành thi khối?

Chuyện này có chút quá mức khoa trương rồi! Bạch Mộc Ân vuốt vuốt mắt của mình, vẻ mặt khó có thể tin.

Bây giờ thậm chí ông ta đang suy nghĩ liệu có phải hết thảy đều do nguyên thần của ông ta bị hao tổn nên mới xuất hiện ảo giác hay không.

Quá mạnh mẽ! Mạnh đến mức vượt ra khỏi nhận thức của ông ta.

Ông ta biết trước kia khi Bạch Vũ và Hoàng Thiến Hề quyết định làm tiên lữ thì mới là cấp bậc Thánh Tiên, so với Kim Tiên thì thấp hơn không ít.

Lúc đó tất cả mọi người người đều phản đối mối hôn sự này, cho rằng Bạch Vũ trèo cao.

Nói cho cùng thì Hoàng Thiến Hề cũng là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng, lại còn là nữ nhi của Chân Chủ của tộc Phượng Hoàng.

Bạch Mộc Ân cũng là Phượng Hoàng quý tộc, hắn cũng là một trong những thành viên trong tộc Phượng Hoàng phản đối mối hôn sự này.

Lúc đó, hắn cho rằng tướng mạo của Bạch Vũ đã hấp dẫn Hoàng Thiến Hề, hơn nữa trong đó cũng có thêm nhân tố ngẫu nhiên.

Nhưng bây giờ xem ra năm đó ông ta sai rồi. Ngay cả tất cả tộc nhân cũng đã đánh giá thấp Bạch Vũ trước mắt này.

Thực lực mà Bạch Vũ thể hiện ra không thể dùng những thứ mà ông ta đã từng gặp để hình dung.

Minh Hà lão tổ nói đến cùng cũng là cấp bậc Kim Tiên, cũng là một trong các cao thủ ở Minh phủ, tu vi hơn hẳn những người cùng thế hệ.

Mà hiện tại Bạch Vũ chỉ dùng ngón tay trỏ điểm ba lần đã khiến ông ta thành bộ dáng chật vật như vậy cho nên tu vi của hắn e là đã vượt xa đại la Kim Tiên .

Bạch Mộc Ân cũng không lo được thương thế trên người, huyễn hóa thành hình người, che ngực đi về phía Bạch Vũ.

Ông ta trầm thấp nói: “Bạch Vũ, bây giờ tu vi của ngươi đã vô cùng thâm hậu. Lấy lực lượng mạnh mẽ của ngươi, hoàn toàn có thể trở lại tộc Phượng Hoàng và trở thành tộc trưởng, dẫn dắt tộc Phượng Hoàng phục hưng đại nghiệp!”

Nói đến chỗ kích động, khuôn mặt của ông ta vậy mà lại đầy nước mắt.

Đúng vậy! Nếu quả thật có thể xuất hiện một nhân vật có tu vi cao hơn đại la Kim Tiên trở về chủ trì đại cuộc thì tộc Phượng Hoàng nhất định có thể trở thành một phương thế lực tại Hồng Hoang này.

Bạch Vũ nhẹ nhàng nói một câu: “Dừng......”

Trở về tộc Phượng Hoàng làm tộc trưởng? Nghĩ gì hay thế?

Trong tộc có đại la Kim Tiên là có thể trấn giữ sao? Nói đùa cái gì vậy chứ?