Lúc này ông ta muốn đoạt lại thủy tinh của mình nhưng lại bị Bạch Vũ dùng một chưởng đánh bay mấy trăm thước.
Trong nháy mắt, Tử Khí đạo nhân cảm thấy trong lòng mình xuất hiện một cảm giác nóng rực nên ông ta lập tức vận công để dừng thương tổn lại.
Mà một chưởng vừa rồi của Bạch Vũ cũng hoàn toàn thu lại.
Không thích thể hiện mình là ưu điểm của Bạch Vũ, nhưng cũng là khuyết điểm của hắn. Chính là bởi vì hắn luôn thu hồi sức lực nên mới bị các nữ nhi lầm tưởng là một kẻ hèn nhát.
Mà đối đãi với đối thủ của mình, Bạch Vũ cũng luôn thích như vậy.
Thấy đối phương cũng không có phát ra pháp thuật, Tử Khí đạo nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mắt thấy đối phương cũng không tiếp tục công kích nên ông ta đứng dậy bay tới trước mặt Bạch Vũ đồng thời chắp tay nói: "Vị tiên hữu này, không biết ngươi từ đâu mà đến? Chẳng lẽ ngươi cũng một đường đi theo giống ta, đều muốn phi thuyền kia sao?”
Trong lời nói của ông ta khó tránh khỏi mang theo một chút tức giận.
Bạch Vũ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hơn nữa còn vào thời khắc mấu chốt mà cướp đoạt pháp bảo.
Đương nhiên, muốn cướp pháp bảo, ai cũng sẽ nghĩ đến người trước mắt là đối thủ cạnh tranh của mình.
Hơn nữa tốc độ phi hành của phi thuyền kia thậm chí có thể vượt qua Đại La Kim Tiên, mà người điều khiển của nó cũng chỉ là cấp bậc Thái Ất tiên nhân.
Như vậy tính ra, phi thuyền này nhất định là một khối tiên thiên cực phẩm.
Từ đó có thể thấy đây chính là bảo vật trăm năm khó gặp.
Người trước mắt này không hé răng, một mực âm thầm, hơn nữa vậy mà ông ta lại không phát hiện ra khí tức của hắn.
Xem ra người này nhất định đã có mưu đồ từ lâu, đợi khi bọn họ đều đánh nhau túi bụi thì hắn có thể ngư ông đắc lợi.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Bạch Vũ không muốn để cho ông ta bay qua, nhưng Tử Khí đạo nhân nhân lại không muốn như vậy.
Ông ta muốn cùng đối phương chào hỏi một phen. Phải biết rõ ràng đối phương thì mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu người này thấp hơn mình một cấp hoặc cùng một cấp bậc thì có thể đánh.
Chỉ nghe "veo" một tiếng, Tử Khí đạo nhân Nguyên Thần xuất khiếu, bay vào trong đầu Bạch Vũ để tìm hiểu tu vi của hắn.
Nhưng khi ông bước vào tâm trí của Bạch Vũ, ông ta phát hiện ra rằng ông ta đã đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm.
Bởi vì nếu như là cấp bậc Đại La Kim Tiên thì hình ảnh ông ta đụng phải cũng là tất cả hình ảnh trong thế giới Hồng Hoang.
Nhưng trong đầu người trước mắt này lại hoàn toàn bất đồng với Đại La Kim Tiên, trong đầu hắn dĩ nhiên là biển mây vô biên vô tận. Ở cuối biển mây, lại là bầu trời đầy sao và nhật nguyệt chung thiên vũ.
Giờ khắc này ông ta không khỏi quỳ trên mặt đất, nước mắt tràn ra.
Có phải ông ta đang xúc động không? Không! Ông ta chính là đang sợ hãi, bởi vì ông ta chưa từng gặp qua ai có tu vi cao như vậy.
Bình thường mà nói thì có thể dò xét tâm cảnh để biết tu vi của người khác.
Mà tâm cảnh của người này hiện tại đã vượt qua Thế Giới Hồng Hoang, vậy người này nhất định là sâu không lường được, hơn nữa thực lực siêu quần!
Lúc này Tử Khí đạo nhân có thể khẳng định một chuyện, đó chính là tu vi của người này vượt xa ông ta.
Tuy nhiên cũng có một chuyện làm Tử Khí đạo nhân vô cùng buồn bực.
Nếu tu vi cao hơn ông ta mà nói, thì ông ta cũng có thể phát hiện, thế nhưng người trước mắt này lại có thể che dấu tu vi của mình làm người khác không phát hiện được. Đây là điều làm ông ta thấy khủng bố nhất.
Cho nên Tử Khí đạo nhân suy đoán, cấp bậc của người này hẳn có thể đạt tới cấp bậc chuẩn thánh tiên.
Chợt, ông ta nhảy ra từ trong đầu Bạch Vũ, trở lại trong thân thể của mình.
Sau đó, ông ta lùi lại hai bước.
Trên mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Ông ta chắp tay nói: "Thật sự là chân nhân bất lộ tướng! Tiểu tiên này có lễ. Xem tu vi của ngài hẳn là tiền bối của ta. Nếu tiền bối muốn pháp khí kia thì tiểu tiên sẽ không tranh đoạt với ngài nữa."
”Đúng rồi thánh tiên! Nếu ngài không có việc gì thì có thể đến Hàn Xá tụ tập hay không? Ta đã ở đây tu hành cả ngàn năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người có tu vi như ngài, hy vọng ngài có thể đến chỗ ta chỉ điểm một hai.”