Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn và hai người khác đều cực kỳ coi trọng mặt mũi nên ông ta nhất định sẽ không bỏ qua sau khi đã phải nhận hết mọi nhục nhã trong động thiên phúc địa.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ông ta vẫn luôn giả vờ như không sợ bất cứ điều gì. Vì vậy ông ta lại thôi động tiên pháp trong thân thể, rút Thất Tinh Bảo Kiếm trong tay ra rồi vung lên không trung khua tay một hồi.
Ngay sau đó, mấy trăm con tiên hạc từ trên không trung bay xuống, ông ta tức giận nói: "Chuyện vô cùng nhục nhã này, ta nhất định sẽ đòi lại! Ta nghĩ hắn chính là đang cố ý gây chuyện với chúng ta! Lão tam chỉ là đụng phải nữ nhi của hắn mà hắn lại ra tay nặng như vậy, xem ra trước đây hắn đã nhìn chằm chằm vào chúng ta rất lâu rồi.”
"Rõ ràng là chúng ta không có bất kỳ thành kiến gì với hắn, cũng không có bất kỳ tính công kích gì, nhưng người này rõ ràng là muốn kết thù với chúng ta. Hơn nữa hắn còn muốn vũ nhục chúng ta bằng mọi cách. Chúng ta đường đường là người có cấp bậc Tiên ban đỉnh cấp tại Hồng Hoang, bất luận là ai cũng phải cho chúng ta chút mặt mũi, nhưng tên hậu duệ của Phượng Hoàng tộc đang sa sút này lại vì nữ nhi của mình mà khiêu chiến trật tự Hồng Hoang, quả là gan to bằng trời! "
Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyển ánh mắt vào Thông Thiên giáo chủ - người vừa rồi chịu sỉ nhục, ông ta trừng tròng mắt lên nói: "Vừa rồi đệ một mình không thể ngăn cản hắn. Hiện tại thêm ta và đại sư huynh, ba người chúng ta nghĩ ra một đối sách tốt. Sau đó sẽ giết trở về, để hắn ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta, đệ nghĩ như thế nào?”
Mặc dù Thông Thiên giáo chủ cũng muốn giết trở về, nhưng ông ta đã bị đánh đến mức không dám phát hỏa. Lúc này ông ra không ngừng rụt tay lại, lão tử đương nhiên biết Thông Thiên giáo chủ bị ủy khuất.
Thực ra không phải là ông ta không muốn giúp sư đệ của mình, chỉ là Lão Tử là một người cẩn thận, không bao giờ đánh mà không nắm chắc.
Lại nói Tam Thanh bọn họ là người tôn quý đến mức nào chứ? Ba người bọn họ lại cùng nhau đi đánh một hậu sinh trẻ tuổi của Phượng Hoàng tộc đang sa sút, nếu để chuyện này truyền đi thì không phải là làm trò hề cho thiên hạ sao?
Thời khắc mấu chốt lão tử đứng ra nói: “Nhị sư đệ, trước tiên đệ cần phải khống chế tính tình của đệ một chút. Tiểu Phượng Hoàng này cũng không phải là hạng đơn giản, hắn nhất định là được người khác chỉ điểm hoặc chính hắn đang trộm luyện yêu pháp gì đó.”
“Chúng ta không biết thế lực sau lưng của hắn là gì, nhưng hiện tại xem ra hẳn cũng không phải là Phượng Hoàng tộc. Bởi vì Phượng Hoàng thành ở phía nam mới là căn cứ chủ yếu của chúng, mà người này lại chạy tới phía đông của Hồng Hoang. Vì vậy có chút khả nghi.”
"Chúng ta không biết được có phải hắn đang dựa dẫm vào một ít đại yêu hay không cho nên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Hơn nữa, kết giới của tên tiểu tử kia còn cần chúng ta phá giải. Kỳ thực, dọc đường đi ta đều đang nghiên cứu xem đến cùng hắn có năng lực gì mà lại có thể sáng tạo ra được kết giới mãnh liệt như vậy.
“Nếu như hắn có năng lực như vậy thì cho dù cả ba người chúng ta đối phó với hắn thì cũng không thể dễ dàng giành được thắng lợi.”
"Hai người các ngươi cũng biết pháp thuật tạo kết giới không khó, nhưng có thể hạn chế hành động của người khác trong kết giới của mình thì loại năng lực này đã ngang bằng với Hồng Quân lão tổ của chúng ta rồi. Để khi đi vào chúng ta không bị ràng buộc điều gì thì trước hết chúng ta phải án binh bất động đã.”
“Đợi đến khi thời cơ chín mồi hoặc đã phá giải được trận pháp của hắn thì chúng ta sẽ tìm hắn luận bàn, sau đó sẽ báo thù sau. Hai người các ngươi xem chủ ý của ta như thế nào?”
Lão tử thuyết phục hai sư đệ mình.
Sau khi Lão Tử nói lời này, hai huynh đệ cũng liên tiếp gật đầu.
Dù sao sức mạnh của Bạch Vũ quá mức thần bí. Quả thật nếu không nắm chắc thì ba người bọn họ có thể sẽ phải chịu nhục nhã một lần nữa. Bởi vậy cả ba người đều âm thầm nhẫn nhịn, chuẩn bị âm thầm tu luyện phương pháp phá giải rồi lại đi tìm Bạch Vũ báo thù.
Bên trong động thiên phúc địa của Bạch Vũ.
Bạch Vũ đang ngồi ở trên mặt đất nhìn ba nữ nhi đang vui vẻ tranh giành vị trí đứng đầu. Hắn cũng không để việc vừa rồi đã hành hung Thông Thiên giáo chủ và đắc tội với Tam Thanh vào đầu.
“Hai cái bảy.”
“Hai cái tám, không có chứ, một lốc! Chạy!”
......
Chỉ chốc lát sau, hai người Duyệt Duyệt và Lộ Lộ đã thắng nhau 3 ván. Chỉ có tiểu nữ nhi - Tinh Tinh của hắn là ngồi yên ở một bên, dường như chưa từng ra tay lần nào.
Đương nhiên, kinh nghiệm đánh bài của Tinh Tinh cũng không nhiều như hai tỷ tỷ, Bạch Vũ nhìn tiểu nữ nhi của mình vẫn luôn không thắng.
Thì trong lòng hơi bất an.