Chương 23: Đây chính là giáo huấn của ngươi

Duyệt Duyệt cũng bước tới nói: "Đúng vậy! Đã đến lúc ba thể hiện rồi! Ba hãy đuổi chúng ra khỏi kết giới của chúng ta. Hãy giáo dục chúng giống như lần trước ba giáo dục Minh Hà lão tổ vậy."

Lão tử không biết phải làm sao khi nhìn thấy tất cả những chuyện trước mắt này.

Nếu như đào sâu vấn đề này, kỳ thực còn phải trách Tam Thanh bọn hắn.

Dù sao đây cũng là địa bàn do Bạch Vũ tạo nên, ở đây Bạch Vũ chính là lão đại.

Bọn họ chưa được Bạch Vũ cho phép mà đã vào trong kết giới của động thiên phúc địa. Bây giờ bọn họ chính là tự tiện xông vào nhà dân, là phải bị định tội. Mà trong thế giới Hồng Hoang này, nếu tự tiện xông vào lãnh địa riêng thì cũng sẽ bị người khác lên án về mặt đạo đức.

Điều quan trọng hơn chính là Tam Thanh luôn tự xưng mình chính là chuẩn mực đạo đức trong thế giới Hồng Hoang, nhưng hiện tại bọn họ lại có những hành vi phi đạo đức như vậy, điều này đúng là có phần không phù hợp với thân phận của họ.

Mặc dù biết việc này là mình làm sai nhưng để Nguyên Thủy Thiên Tôn xin lỗi một tiểu cô nương thì Tam Thanh tuyệt đối sẽ không làm.

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại đứng im tại chỗ, tỏ thái độ lạnh nhạt, hiển nhiên là không để những gì hai tiểu cô nương nói ở trong lòng.

Bạch Vũ thấy người trước mặt này cứng rắn như vậy thì đột nhiên thay đổi thái độ, lúc này mới cười nói: "Nếu đã đi đến chỗ của ta thì tất nhiên là khách nhân của ta, hay là chúng ta đến nơi tu luyện của ta nhìn một chút, các vị thấy sao?

Thông Thiên giáo chủ nghe Bạch Vũ nói như vậy, tự nhiên cũng biết hắn có ý gì.

Ông ta là một trong những đại thần chính thống của Đạo giáo, trong suy nghĩ của cường giả thì sẽ không sợ đối phương khiêu khích.

Ông ta thuận miệng đồng ý, sau đó Bạch Vũ vẽ ra một khoảng không, bốn người lần lượt đi vào trong không gian.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến một nơi mà họ đã đi qua, nơi này là một nơi nào đó trong kết giới hư không do Bạch Vũ tạo ra.

Ngay sau đó, Bạch Vũ khẽ trở tay, không gian vừa mở ra lập tức biến mất. Lúc này toàn bộ phòng ngự của kết giới ở bên ngoài đều đã được mở ra.

Bạch Vũ phủi tay cười với Thông Thiên giáo chủ nói: "Này, lão gia hỏa! Ngươi có biết vừa rồi vì sao ta không đánh với ngươi không?"

Thông Thiên giáo chủ nghe hắn kiểu nói này thì có chút hiếu kỳ, nhưng mà ông ta rõ ràng là không muốn buông bỏ kiêu ngạo của mình.

Ông ta vẫn không nói chuyện. Hơn nữa nếu đã muốn đánh thì không bằng trực tiếp tìm một cái lý do nào đó đi.

Trong từ điển của Thông Thiên giáo chủ, trong thế giới Hồng Hoang này không có ai có thể trở thành đối thủ của ông ta, ngoại trừ hai vị sư huynh của ông ta. Đương nhiên trong các gia tộc khác còn có trời sinh yêu thú Đế Quân, Yêu Tổ.

Ông ta rõ ràng không để người trẻ tuổi của Phượng Hoàng tộc này vào mắt.

Đương nhiên Bạch Vũ vẫn lấy lễ đối đãi, giải thích nói: "Ta không muốn chém chém giết giết trước mặt nữ nhi của ta, để bọn chúng biết rằng ta là một người bạo lực. Ta muốn khi ở trước mặt của bọn chúng, ta chính là một người phụ thân tao nhã lịch sự. Ta đã phải rất vất vả để tạo dựng hình tượng như vậy nên hiện giờ không thể cứ như vậy mà để nó sụp đổ được!"

Thông Thiên giáo chủ không chịu được ngôn ngữ dây dưa của Bạch Vũ, thế là đã nói: “Hiện giờ ta không muốn nghe ngươi nhiều lời, ngươi muốn làm gì thì lập tức làm đi! Nếu muốn động thủ thì chúng ta lập tức luận bàn một chút.”

Nhưng khi ông ta còn chưa nói câu tiếp theo thì phát hiện Bạch Vũ đã biến mất.

Lúc này, ông ta đột nhiên cảm thấy một cỗ linh áp cường đại, thậm chí là kinh khủng từ trên đỉnh đầu của mình đánh xuống.

Khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên thì đã có một tòa Ngũ Chỉ sơn ở trên đỉnh đầu của ông ta.

Thế nhưng tốc độ rơi của Ngũ Chỉ sơn vượt xa tốc độ phản ứng của ông ta.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, một tòa Ngũ Chỉ sơn cao mấy ngàn thước đã đè lên đầu của Thông Thiên giáo chủ.

Nhưng Thông Thiên giáo chủ cũng không phải là người ăn chay, ông ta dùng hai tay giữ chặt lấy nó.

Lúc này, Bạch Vũ vừa mới biến mất đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta.

Hắn tựa như đang đùa giỡn với Thông Thiên giáo chủ nói: “Ngươi vừa rồi khi dễ nữ nhi của ta, đây chính là giáo huấn của ngươi.”

Bạch Vũ vừa nói xong đã lập tức vươn lòng bàn tay ra, vỗ nhẹ vào mặt ông ta. Tuy rằng lòng bàn tay này không có bao nhiêu lực.

Nhưng mà lại khiến khuôn mặt của Thông Thiên giáo chủ bị xoay 180 độ sang bên phải.

Hơn nữa trên mặt của ông ta đã xuất hiện vệt hồng hồng hình bàn tay.

Vốn Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn tiến lên cứu viện nhưng lại bị lão tử kéo ống tay áo lại nói: “Yên lặng theo dõi tình hình đi! Xem xem rốt cuộc người này có thực lực mạnh cỡ nào.”

Lúc này vẻ mặt của Lý Nhĩ rất nghiêm túc, hiển nhiên xét về tố chất tâm lý thì vẫn là lão đại vẫn là lợi hại nhất.

Ngoài ra, với tư cách là người đứng đầu của Tam Thanh, ông ta vô cùng rõ thực lực của tam đệ mình có thể sánh vai với mình, tự nhiên sẽ không chịu thiệt thòi.