- Ngươi rốt cuộc là ai ?
Sau khi kinh ngạc qua đi mỹ phụ mới cảnh giác nhìn hắn, có đánh chết nàng cũng không tin có người tốt bụng có thể ra tay giúp nàng lại còn giết mất một Hạ Vị Thần, cho dù bị Thiên Địa pháp tắc áp xuống Thánh Giả đỉnh phong nhưng lẽ nào hắn không bị áp chế sao. Vậy mà có thể nhẹ nhàng oanh sát hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, mà những kẻ không tầm thường thì hay có suy nghĩ không bình thường không biết chừng hắn muốn biến nàng thành đồ chơi không chừng ( ét chị nghĩ đi đâu vậy trời)
Nếu hắn mà biết nàng nghĩ vậy phỏng chừng sẽ trực tiếp đem nàng hiếp xong lại hiếp tiếp a, vốn lúc đầu hắn cảm ứng được khí tức giống nhau của nàng và Thu Trúc mới muốn coi thử nhưng khi đến nơi hắn đã nhìn ra một tia huyết mạch tương liên giữa hai người. Lại thêm việc cái tên đui mù kia có ý với Thu Trúc mới bị hắn giết chết vậy mà bị nàng nghĩ thành....
- Ta không có ý gì nhưng ta không cứu người chắc lão bà của ta hận ta cả đời mất.
- Trúc Nhi mau đến chào mẹ nàng đi.
Hắn nhẹ nhàng gọi Thu Trúc nhưng lời hắn lại khiến nàng chấn động, lúc này mới tỉ mỉ quan sát mỹ phụ kia cộng với một đoạn kí ức mong manh trong đầu cuối cùng nàng vẫn không dám khẳng định đó có phải là mẹ nàng không nên đành giương mắt nhìn hắn.
Còn mỹ phụ nghe hắn nói thì bất chợt run rẩy cả người, hai mắt chăm chú nhìn Thu Trúc thần sắt biến đổi liên tục nhưng lúc nào cũng mang theo một tia vui mừng.
- Con là Trúc Nhi.
Mỹ phụ cuối cùng cũng không nhịn được nữa ôn nhu gọi, nhưng Thu Trúc cũng không có phản ứng, mắt đẹp nhìn về phía hắn đầy hoan mang, hắn cũng hiểu ý nàng mỉm cười gật nhẹ đầu, nàng lập tức vọt đến đỡ lấy mỹ phụ.
Nếu hắn đã khẳng định đó là mẹ nàng thì chắc chắn đúng, không biết từ lúc nào nàng từ một Yêu Vương cao cao tại thượng đã hoàn toàn phụ thuộc nam nhân này, cứ mỗi lần hắn nói hay làm ra việc gì đều khiến người ta kinh tâm động phách, phản phất như trên đời này không gì có thể cản hắn nếu có thì hắn cũng chỉ cần một cái phất nhẹ tất cả đều tan biến. Cũng vì vậy nàng đối với hắn hoàn toàn tin tưởng.
- Hai người cứ thoải mái trò truyện ta qua bên kia đợi.
Hắn nói rồi nhắm một vách núi cách đó không xa bay đi, tạo không gian cho hai người tâm sự.
—————————————
Cũng vào lúc tên"Thánh giả" ngu ngốc kia chết đi đâu đó trong không gian vang lên một tiếng rống giận kinh thiên.
- Kẻ nào ? Rốt cuộc là kẻ nào dám giết con trai ta ?
Một con Sư Thứu khác gần như giống hoàn toàn so với tên đã truy đuổi mẹ của Thu Trúc đang điên cuồng rống giận khiến không gian xung quanh nổi lên gợn sóng mãnh liệt.
Hắn chính là cha của cái tên bị Vô Thiên giết chết, vốn hắn để cho con hắn truy sát một tên Thánh Giả đỉnh phong hoàn toàn yên tâm vậy mà hôm nay chứng kiến sinh mệnh thạch của con trai hắn không thể không tức giận a. Hắn từng là một tộc nhân bình thường trong tộc nhưng lại may mắn tìm được truyền thừa của một lão tổ trong tộc, chỉ trong vạn năm đã đột phá đến Trung Vị Thần tu vi ngang hàng với vị lão tổ kia, mà khi đột phá Thần cảnh hắn trực tiếp biến thành tồn tại cao nhất của Sư Thứu tộc, Sư Thứu Thần Thánh.
Sau đó hắn lại cưới được một người vợ có huyết mạch cực cao lại sinh ra một cái nhi tử thiên tài, chỉ ba nghìn năm đã đạt tới Hạ Vị Thần, hắn tin chắc tiền đồ của nhi tử sẽ vô hạn lượng nên vô cùng cưng chiều lại dồn hết tài nguyên bồi dưỡng.
Hắn cũng muốn cưới cho nhi tử một cái lão bà có huyết mạch cao hơn, kết quả là hắn nhắm trúng Thánh Nữ có huyết mạch Sư Thứu Xuyên Không vô cùng cao quý, nhưng không ngờ nàng lại cự tuyệt còn nói là đã có đạo lữ hơn nữa đã sinh nhi tử. Sau một phen gặn hỏi hắn mới biết phu quân của nàng vậy mà lại là một tên Kỳ Phong Sư Thứu bị tộc đàn ruồng bỏ khiến hắn tức điên lên đem hai người họ một giết một bắt, ở thời khắc cuối cùng phu quân nàng liều mạng tự bạo giúp nàng trốn thoát khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ lệnh nhi tử đi bắt người nhưng lại một đi không có về.
- Hừ hừ la ó cái gì? Hắn ngu ngốc chọc người không nên chọc thì chết vậy là may rồi còn ở đó kêu la.
Bỗng dưng một trung niên cao lớn, cơ bắp thô to như thùng nước, cùng làn da cổ đồng xuất hiện trước mặt hắn, không ai khác chính là Bàn Cổ.
Tuy hắn không dám nhìn lén Vô Thiên nhưng những kẻ khác gần như ai cũng bị hắn nhìn thấu đến cả luân hồi đương nhiên trừ đám nữ nhân của Vô Thiên vì có cho hắn thêm mấy cái gan cũng không dám nhìn, nếu bị Vô Thiên biết được không chừng hắn sẽ bị đập nhừ xương chứ chẳng chơi.
Tuy vậy nhưng những người xung quanh Vô Thiên đều bị hắn để ý, biết được Vô Thiên giết đi một con kiến nhỏ xách động một con kiến lớn nên hắn quyết tâm ra tay, giúp Vô Thiên trừ luôn cái hậu họa biết đâu có thể làm hắn vui vẻ.
- Cái gì mà đáng chết, ngươi là kẻ nào dám xem thường con bổn tôn.
- Hừ trước mặt lão tử còn dám xưng tôn. Đi chết đi.
Tính Vô Thiên đã rất không bình thường, tên Bàn Cổ này lại càng không bình thường hơn, mới nói được vài câu đã đòi đánh nhau. Mà hẳn không phải đánh nhau nữa vì Bàn Cổ chỉ cần một búa bổ ra đã đem tên kia trực tiếp bỗ nát, máu thịt bị hút vào vết nứt không gian biến mất.
Trở lại với Vô Thiên, sau một hồi chờ đợi cuối cùng hai người đã nói xong nhưng khiến hắn kì quái là không ngờ hai nữ ai nấy cũng mặt đỏ đến tận mang tai, nhất là mẹ Thu Trúc nàng cuối gầm mặt không nhìn hắn một cái.
- Nói xong rồi thì chúng ta trở lại Băng Ngưng Cung.
Ân.
Ba người với tốc độ kinh khủng của Thu Trúc thì thoáng một cái đã trở lại Băng Ngưng Cung, chúng nữ không khỏi một phen hỏi han mới biết được nàng là mẹ Thu Trúc mà hắn cũng biết tên nàng, Thu Nguyệt Sương. Đây cũng là cái tên kì quái nhất hắn từng nghe.
Tuy nàng là mẹ của Thu Trúc nhưng cũng là một mỹ nữ nên rất nhanh đã cùng chúng nữ hoà nhập, ríu rít nói chuyện trực tiếp gạt hắn qua một bên nhưng Thu Sương lại thỉnh thoảng đỏ bừng mặt liếc nhìn hắn khiến hắn cảm giác có mùi âm mưu a.