Chương 3: Đánh cướp

Trong lúc Hàn Tuyết Linh tâm lạnh như tro thì bỗng dưng từ trong bụi cây vô thanh vô thức đi ra, hắn hoàn toàn là tên mặt trắng chính hiệu khuôn mặt tuấn tú, da trắng đến nỗi búng ra sữa trên miệng còn ngậm một cọng cỏ xanh, dáng người ốm yếu như thư sinh. Nhưng người ta thấy hắn bước nhẹ ra một bước thì đã đến chắn trước Hàn Tuyết Linh, hắn phun cọng cỏ trong miệng ra mắng:

"Cả đám đàn ông mà vây đánh một nữ nhân như vậy có đáng mặt đàn ông không?"

Hắn nói xong khuôn mặt mang theo vẻ chính khí lẫm thiên. Thực ra thì hắn cũng chả hiểu lời mình nói cho lắm chỉ là mấy hôm trước có người bán cho hắn một cuốn sách nói là rất thú vị hắn cũng tò mò nên mua thử hắn lấy ra viên linh thạch bé nhất của hắn chỉ to hơn nắm tay một tí nén cho tên kia thế là tên kia quăng quyển sách cho hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy mất hắn cũng chả hiểu rõ ràng đòi trăm tinh tệ gì đó mà hắn mới lấy ra cục đá bé tí đã chạy mất.

Hắn cũng không quan tâm lắm mở quyển sách ra đọc trang đầu đã thấy hai chữ to "Dâm thư" hắn không hiểu lắm cúi đầu đọc tiếp, thì ra đó là quyển sách về một tên võ công cao cường nhưng lại háo sắc, luôn tìm mỹ nữ để ân ái. Đọc xong quyển sách Vô Thiên lại rất thắc mắc chẳng lẽ cái gọi là ân ái gì đó rất thoải mái sao? Ngoài ra trong quyển sách có đoạn anh hùng cứu mỹ nhân sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp nên hắn cũng học theo làm anh hùng thử xem sao, câu vừa nãy hắn cũng lụm trong sách ra nốt.

Còn tên cao to thấy hắn lao ra thì có hơi sững sốt tí nhưng khi nhìn thấy hắn chỉ như tên thư sinh ốm yếu lại nghe hắn nói thì không nhịn được ôm bụng cười:

"Haha tên mặt trắng này định làm anh hùng à. Khôn hồn thì cút nhanh ông đây không chấp thằng trẻ trâu như mày"

Sở dĩ hắn hung hăn như vậy chẳng qua vì thấy tên này chẳng có tí tu vi nào, huống chi hắn có tu vi Kim đan trung kì chỉ cần búng tay thôi thì tên này cũng chết tươi. Nhưng hôm nay hắn bắt được lãnh mỹ nhân bài danh thứ ba trên mỹ nhân bảng tâm tình khá tốt nên không muốn giết người chỉ muốn đuổi tên kia đi để mau chóng hưởng thụ mỹ nhân thôi.

Còn Vô Thiên thì đang tức muốn xịt khói, nói đùa trong cả vũ trụ này chưa từng ai dám lớn tiếng trước mặt hắn vậy mà tên này dám cười vào mặt hắn còn bảo hắn cút nữa chứ. Vốn Hàn Tuyết Linh thấy có người đứng ra cứu nàng thì rất vui mừng còn thấy hắn khá tuấn tú cũng có chút động tâm muốn lấy thân báo đáp dù sao nàng cũng bị trúng xuân dược cảm thấy rất khó chịu nhưng khi thấy hắn không chút tu vi thì như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục vậy.

Trong khi nàng còn đang hụt hẫng thì bỗng thấy hắn huýt sáo một tiếng cả đám người chẳng hiểu gì thì đã nghe những tiếng vù vù từ xa cứ như có cái gì to lớn lắm đang bay đến vậy ngoài ra còn nghe tiếng ầm ầm làm cho mặt đất rung như động đất. Không để họ chờ lâu từ trên không có hai bóng đen lao vút xuống bay đến cạnh Vô Thiên và Tuyết Linh rồi từ trong rừng cũng có hai bóng đen lao ra đứng hai bên. Cả đám cướp nhìn vào bốn thứ đứng cạnh Vô Thiên thì cảm thấy sống lưng lạnh ngắt mồ hôi tuôn như mưa. Bốn bóng đen lần lượt là Tam Nhãn Yêu Bằng, Hoàng Kim Dực Sư,Thủy Hỏa Song Đầu Xà,Lục Tí Cự Viên tất cả đều là ma thú cấp 6 có thể xem là kẻ thống trị của khu rừng này nhưng không ngờ cả bốn con đều có mặt ở đây, và hình như tới do cái huýt sáo của tên mặt trắng kia.

Bốn con yêu thú tuy có chút vết thương nhưng cơ thể yêu thú lại mạnh mẽ hơn nhân loại cùng cấp rất nhiều, huống chi cả bốn con này đều là cấp 6 trung giai tương đương với Nguyên anh kì của nhân loại còn bên đám cướp cao nhất cũng chỉ là Kim đan trung kì thì làm sao mà đánh. Vô Thiên nhìn thái độ đám cướp chuyển sang sợ hãi thì vô cùng đắc ý nhìn sang người đẹp bên cạnh. Hắn phất tay lên cả bốn con ma thú đồng loạt lao lên túm cả đám cướp lôi vào rừng, chỉ nghe vài tiếng kêu sau đó thì hoàn toàn im bặt