Chương 114: Nàng không thể làm nhạc mẫu của ta

- Thôi được rồi không nháo nữa, hai Nữ Thần đại nhân chúng ta cũng nên lập ra phương án đối phó với Ma Tộc a.

Hắn dừng lại, rất nghiêm trọng nhìn hai nàng Yến Nhi cùng Phi Yến. Nhưng lại âm thầm truyền âm.

- Yến Nhi nàng hãy để Lục Đại Tông Môn xuất ra một ngàn tinh anh đến Băng Ngưng Cung nhận chút tài nguyên.

- Phi Yến cũng vậy nàng về Tây Đại lục mang đến đây một ngàn người sau đó cũng đến Băng Ngưng Cung nhận chút tài nguyên. Sau đó cả hai nàng đem hai ngàn người này chia ra mười tổ, lập thành một chi Đại lục thủ hộ binh chuẩn bị chống đám vô danh tiểu tốt của Ma Tộc là được.

- Vậy còn Ma Thần, cùng mấy tên Ma Tướng dưới tay hắn thì sao?

Yến Nhi cũng truyền âm ngược lại hắn mà hỏi.

- Chẳng phải còn các nàng sao? Đến lúc đó ta lo tên Ma Thần còn đám Ma Tướng kia thì giao các nàng đối phó. À quên nhắc các nàng, Ma Tộc công chúa là người của mình nên chớ có đánh bừa.

- Sắc lang

- Sắc lang

Hắn vừa nói xong thì bị các nàng đồng thời quăng cho hai tiếng sắc lang, sau đó không ai thèm để ý hắn nữa thay nhau đi phân phó.

Hắn có thể dễ dàng đem đám Ma Tộc này một hơi quét sạch nhưng hắn cũng không có ý định đó, Tuy bị Ma Tộc phá mấy lần nhưng hắn cũng phải cám ơn chúng. Bọn chúng không những giúp hắn có được mấy mỹ nhân mà còn đem một Công chúa dâng vào hậu cung hắn nữa nên hắn cũng không có ra tay quá nặng, với lại hắn còn có một vài thứ muốn lấy từ Ma Thần nữa, còn thứ gì thì. Đoán xem.

Sau một hồi phân phó thì Lục Đại Tông Môn cũng nhau nhau rời đi, trở về Tông Môn chuẩn bị chọn lựa tinh anh của môn phái. Duy chỉ có Băng Ngưng Cung và Quang Minh Giáo còn ở lại, nơi này là địa bàn của Quang Minh Giáo đương nhiên các nàng ở lại.

Còn Băng Ngưng Cung đã là hậu cung của hắn rồi nên các nàng ở lại cũng bình thường.

- Yến Nhi con thực sự là Quang Minh Thần sao?

Đúng lúc này một mỹ phụ bạch y tiếng tới chỗ Yến Nhi, nàng một tuy một thân bạch y rộng thùng thình nhưng cũng không thể che đi vóc dáng mê người của mình. Nhất là trước ngực hai đại bạch thỏ căng tròn cứ như có thể phá áo mà ra bất cứ lúc nào.

Mà khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại mang theo vài nét giống với Yến Nhi, hiển nhiên đây chính là mẫu thân của nàng. Quang Minh Giáo Chủ đương nhiệm Bạch Sang Sang.

- Mẫu thân, tuy hài nhi là Quang Minh Thần nhưng con vẫn là con của người mà.

Nàng chạy tới, ôn lấy cánh tay của vị mỹ phụ kia nũng nịu nói. Lúc đầu nàng cũng nghĩ đây chỉ là một kiếp luân hồi bình thường, một khi đã thức tỉnh thì nàng cũng sẽ bỏ qua những người có quan hệ với mình. Nhưng mà từ khi nàng cùng hắn phát sinh quan hệ thì suy nghĩ cũng dần thay đổi, hơn nữa lại nhìn cảnh mẹ con nhà Như Huyền cùng nhau hầu hạ hắn, lại nghĩ đến mẹ mình ngày đêm tịch mịch nàng không khỏi một phen nghĩ loạn.

Và kết quả là dù đã thức tỉnh nàng vẫn quyết định cùng mẹ mình giữ lại quan hệ.

- Hài tử ngốc, mẹ còn tưởng con đã là nữ thần cao cao tại thượng thì không nhìn đến người mẹ này nữa chứ.

Bạch Sang Sang yêu thương xoa đầu con gái nói ra, nàng khi biết được con gái mình là Quang Minh Thần cao cao tại thượng thì nàng rất lo sợ, không biết con gái mình có còn để ý người mẹ này không nữa.

Đứa bé này từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của cha nên nàng rất yêu thương nó, nhưng thể tránh khỏi nó sinh ra chán ghét với nàng nên nàng vô cùng lo lắng.

- Mẹ dù con là ai đi nữa cũng vẫn là con gái ngoan của mẹ mà.

- Con gái ngoan.

Hai mẹ con lại một phen yêu thương thăm hỏi nhau khiến chúng nữ ai cũng cảm động rớt nước mắt. Mà trong lúc này Vô Thiên cũng đã gọi chúng nữ bên trong Trấn Thiên Tháp ra, à không là do các nàng thấy hắn nên bước ra hội họp.

- Đúng rồi con gái đây là hiền tế của mẹ sao.

Lúc này Sang Sang mới hướng Vô Thiên đánh giá hắn, mà ánh mắt cũng có chút hiếu kì đánh giá chúng nữ sau đó quay sang hỏi Yến Nhi.

- Vâng.

Yến Nhi thẹn thùng cuối đầu trả lời. Nhưng mà lúc này bỗng dưng nàng lại thấy một trận gió lạnh thổi qua, ngẩng đầu lên đã thấy trên mặt mẹ nàng phủ kín một tầng sương lạnh, hai mắt toát ra sát khí nhìn Vô Thiên.

- Tên tiểu tử hoa tâm, đã có con gái của lão nương còn dám có nữ nhân khác. Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được.

Nàng là Giáo Chủ của Quang Minh Giáo đương nhiên có chút không chấp nhận con gái vàng ngọc của mình đi theo một tên hoa tâm đại củ cải như hắn được rồi. Nhưng mà nàng biết tính con gái mình một khi đã quyết thì không thể nào thay đổi được nên cũng không có ngăn cấm hai người họ nhưng mà lại muốn hung hăng giáo huấn hắn một trận cho ra trò mới được.

- Mẹ...

Yến Nhi thấy tình hình không ổn nũng nịu lên tiếng với mẹ nàng, vì nàng biết được rằng nếu mà động thủ với tu vi của mẹ nàng thì chắc ăn sẽ phải ăn thiệt thòi lớn.

Nhưng mà mẹ nàng lại là một người tâm cao khí ngạo thì làm sao có thể nghe nàng được chứ. Hơn nữa từ lúc nhìn thấy chúng nữ cùng một chỗ với Vô Thiên không hiểu sao lại khiến nàng có chút khó chịu, rất là muốn đánh khuôn mặt tuấn tú kia một trận.

- Yến Nhi, nếu con còn coi ta là mẹ thì không nên nhúng tay vào.

- Quanh Minh vũ.

Nàng lạnh lùng nhìn Yến Nhi sau đó một Quyền Trượng màu lam xuất hiện nơi tay, một trượng vung lên, từng đợt Quang Minh chi lực như đạn liên thanh không ngừng từ bốn phía bắn tới chỗ hắn.

Mà lúc này tên Vô Thiên lại giống như là bị dọa đến ngốc vậy, cứ đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.

Hiện đúng thật là Vô Thiên đang đứng ngốc một chỗ nhưng nguyên nhân lại không phải vì hắn sợ mà do hắn đang mải mê ngắm vị nhạc mẫu kia. Nàng vốn chỉ mặt có một bộ bạch y mỏng manh thôi nhưng chẳng qua là có Quang Minh chi lực gia thân nên người thường không thể nhìn thấy gì.

Nhưng mấy cái đó đối với Vô Thiên hắn lại không có tý tẹo tác dụng nào cả, nên nhất thời toàn bộ thân thể thành thục quyết rũ của nàng hoàn toàn bày ra trước mặt hắn mà nàng lại không hề hay biết gì mà cứ hung hăng tấn công hắn, còn hắn lại vì mãi ngắm cảnh đẹp trước mắt nên cũng không thèm để ý mấy viên đạn ánh sáng đang liên tục bắn tới, bởi vì trong mắt hắn bao nhiêu đó đạn không thể so với giai nhân trước mắt được.

Nàng nhìn thấy hắn ngây ngốc đứng đó thì khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, một chiêu vừa rồi của nàng chỉ sử dụng năm phần lực đạo nên chắc chắn không thể giết chết hắn rồi nhưng tạo cho hắn chút thương tích thì không khó.

Nhưng mà chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến nàng kinh hãi đến trợn tròn mắt. Bởi vì toàn bộ những đạn ánh sáng kia khi bay đến phạm vi cách hắn chừng ba thước thì bổng dưng biến mất vô tung.

- Chuyện...chuyện này.

Nàng không thể tin được mà lắp bắp một tiếng. Tuy một kích kia chỉ có năm phần lực đạo nhưng cũng không thể nào bị biến mất một cách vô tung như vậy được a.

- Âu xem ra nàng không thể nào làm nhạc mẫu của ta được rồi.

Đúng lúc này hắn bỗng dưng lên tiếng, hai mắt đầy ý cười nhìn nàng. Mà chúng nữ nhìn thấy biểu tình của hắn thì nhanh chóng hiểu ra chuyện gì sắp xảy ra. Nhất là Mặc Vô Song trên mặt nàng tràn ngập ý cười đặt biệt vì rất có thể nàng sắp có một tỷ muội mới a.

- Ngươi có ý gì.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn nhưng mà cái biểu tình kia khiến cho khuôn mặt vốn vô cùng anh tuấn của hắn càng trở nên tà mị hơn làm cho nàng nhìn đến ngốc trệ, trên mặt một mảnh ửng đỏ mê người.

- Hắc làm gì sau nàng sẽ nhanh chóng biết thôi.

Hắc cười một tiếng sau đó vụt một cái đã đem nàng ôm vào trong ngực sai đó cả hai người đồng thời biến mất.

Mà ngay sau đó hai người đã xuất hiện bên trong Bổn Nguyên Không Gian. Đang lúc nàng còn chưa bình tỉnh vì bị hắn ôm vào ngực thì đã thấy mình xuất hiện tại một căn phòng khác, không nhịn được mà giương đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn hắn.