Chương 105: Kì ngộ của Ngọc Loan-Tiểu Hắc

Tạm bỏ chuyện Vô Thiên sang một bên, hiện tại ở thế giới toàn màu đen cùng khói đen lượng lờ suốt ngày không nhìn thấy mặt trời. Trong thế giới đen tối này không ngừng vang lên từng tiếng kêu tên như ma quỷ đòi mạng khiến người ta sởn gai ốc, nơi này chính là thế giới mà cả Huyền Thiên Tinh nghe đến là sợ mất mật, Ma Giới.

Trong một căn phòng tinh tế bên trong tòa hành cung hắc sắc sừng sững giữa cái thế giới tối đen này đang có một thiếu nữ dung nhan tinh xảo đang kinh ngạc nhìn một con tiểu thú lông đen trước mặt. Nàng không phải ai khác chính là công chúa Ma Tộc và là một trong những lão bà của Vô Thiên Lê Ngọc Loan đã từ Huyền Thiên Tinh trở về. Trên đường nàng trở lại đã vô tình bị một quả trứng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, nhưng khiến này kinh ngạc là quả trứng này đập trúng đầu một cao thủ Quy Chân Cảnh như nàng vậy mà không có chút trầy xướt nào mà còn đập cho nàng sưng lên một cục.

Nàng nhìn thấy quả trứng này có chút bất phàm nên mới đem nó về Ma Giới muốn xem thử nó rốt cuộc là trứng của con gì. Nhưng khiến nàng thất vọng chính là dù nàng dùng bất cứ biện pháp gì cũng không khiến nó có chút xíu phản ứng nào phảng phất như là một cục đá thôi.

Vốn mấy ngày nay nàng đã không thèm để ý đến nó rồi nhưng sáng nay vừa tỉnh dậy nàng đã nhìn thấy một đầu tiểu thú cỡ con mèo đang gặm lấy gặm để cái vỏ trứng cứng ngắc kia, hơn nữa bên trên đầu con tiểu thú này có một cái sừng nhỏ cùng hai cái sừng dê nhỏ có dính chút vỏ trứng hiển nhiên là con tiểu thú này là chui ra từ cái trứng kia.

Khi gặm hết mớ vỏ trứng kia thì cả người con tiểu thú bỗng dưng xuất hiện một tầng quang mang chói mắt đem thân hình nhỏ bé của tiểu thú bao lại, tầng quang mang này càng ngày càng trở nên chói mắt khiến nàng cũng phải nhắm mắt lại. Chừng ba bốn giây sau thì quang mang kia mới biến mất, lúc này nàng mới mở mắt ra, không mở thì thôi đến khi mở ra khiến nàng phải há to miệng xém chút là chảy nước dãi.

Vốn tiểu thú ban đầu có chút xíu xấu xí nhưng sau khi được bọc trong quang mang kia thì nó đã trở thành một đầu tiểu thú siêu cấp dễ thương, chỉ thấy nó đã biến thành một con mèo ú tròn tròn với một bộ lông xù mềm mại. Trên chiếc đầu nhỏ có ba chiếc sừng nho nhỏ cùng với đôi mắt tròn xoe long lanh và cái miệng nhỏ đang há ra trông vô cùng khả ái. Duy chỉ có bộ lông đen nhẻm của nó là không chút thay đổi nào nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến độ đáng yêu của nó chút nào.

Mắt thấy tiểu thú kia nàng cũng không nhịn được mà đem nó ôm vào trong ngực, tay ngọc không ngừng vuốt ve lên bộ lông mềm mại của tiểu thú, thỉnh thoảng còn dùng má của mình cạ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thú kia.

- Hình như ngươi vẫn chưa có tên nhỉ. Vậy gọi ngươi là Tiểu Hắc đi.

- Chi nha

Nàng vuốt ve bộ lông mềm của tiểu thú sau đó đặt cho nó một cái tên, mà tiểu thú kia giống như hiểu được lời nàng vô cùng vui vẻ mà kêu lên mấy tiếng chi nha sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm bàn tay ngọc của nàng khiến nàng bật cười khanh khách như chuông bạc.

Sau một lúc vui vẻ chơi đùa bỗng nhiên tiểu thú giương cặp mắt to vô cùng đáng thương nhìn nàng chằm chằm.

- Sao vậy? Không lẽ đói rồi?

Tiểu thú nghe nàng nói rất là nhân tính hóa mà gật gật cái đầu nhỏ của mình sau đó lại nhìn nàng chằm chằm.

- Nè ngươi ăn thử cái này đi.

Nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một vài loại thịt Ma Thú đã được chế biến đưa đến trước mặt tiểu thú. Nhưng tất cả đều bị nó lắc đầu không thèm để ý.

- Hay là ngươi không ăn thịt nhỉ? Đúng rồi ngươi là Dê thì làm sao mà ăn thịt chứ. Chắc chắn là vậy.

Nàng cười hi hi một tiếng rất là tự tin vào phán đoán của mình, sau đó từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một gốc linh dược giống như một cây cỏ ba lá nhưng lại có gốc khá là bự. Tiểu Hắc nhìn thấy gốc linh dược kia thì hai mắt sáng lên, trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chảy nước dãi.

Nàng nhìn nó không khỏi cười khúc khích nhanh chóng ném gốc linh dược kia cho nó. Mà Tiểu Hắc thì vui vẻ mà gặm lấy gốc linh dược kia từ từ mà ăn, sau đó một người một thú cứ như vậy mà chơi đùa.

...

Trong Không Gian Bổn Nguyên Vô Thiên đang mặt mày chừ ụ vì bị chúng nữ thì bỗng nhiên hắn như cảm ứng được gì đó hai mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm vào một khoảng không.

- Hắc không hổ là nữ nhân của lão tử có thể được tiểu tử kia nhận chủ, xem như đây là cơ duyên của nàng đi. Mà lão tử cũng không thẹn với tên kia nữa.

- Thiên chàng đang nhìn gì vậy.

Thu Trúc tách khỏi chúng nữ, thân tình nhìn hắn hỏi.

- Hắc chỉ là nhìn về một tỷ muội của nàng thôi.

- Ý chàng là Ngọc Loan.

- Ừm. Xem ra sau khi đi xong chuyến này chúng ta phải đi đón nàng mới được.

- Ân. Sau này chàng phải đối tốt với nàng một chút.

- Chuyện này là đương nhiên rồi, nhưng các nàng cũng không nên kì thị Ngọc Loan là Ma Tộc, vì trong vũ trụ này dù là chủng tộc nào đi nữa thì cũng có sinh mệnh, có tình cảm và cảm xúc của riêng mình. Nhất là nữ nhân của lão tử nhất định không được kì thị nhau.

- Hừ chàng có bao giờ thấy chúng thiếp kì thị nàng chưa hả.

- Ta chỉ là nói trước thôi mà, hắc.

- Hừ thôi được rồi chúng ta cũng nên lên đường thôi, bọn thiếp còn nhiều người chưa có truyền thừa đó.

- Được rồi, chúng ta lên đường thôi.

Hắn gọi chúng nữ một tiếng sau đó đưa chúng nữ ra ngoài bắt đầu tìm kiếm truyền thừa.