Chap 6: Tôi rất sợ
Mười một giờ đêm, gió biển hiu hiu, thật là dễ chịu để con người ta chìm vào giấc mộng thế mà có một tên đã phá hoại lịch trình lên sẵn của tôi. Chan Chan đi đâu từ hồi chín giờ, đến ngủ tôi cũng không dám khóa cửa, khóa thì làm sao mà cậu ta vô.
"Đằng ấy, dậy, dậy, nhanh nhanh!" Cậu ta xóc chăn gối lên, cứ như bằng mọi giá phải lôi tôi dậy cho bằng được.
"Chuyện...gì?" Tôi ngáy ngủ, mắt nhắm, mắt mở hỏi.
"Đi theo đằng này, có cái này hay lắm!" Cái gì hay đến nổi phải phá cả giấc ngủ của Min Min tôi đây chứ. Tôi đi theo cậu ta, chẳng biết đi đâu. Đến khi cậu ta dừng lại tôi mới phát hiện mình đang đứng trên một con tàu, không phải, là ca nô loại lớn. Gió biển lùa vào mát rượi. Mà đêm hôm khuya khoắc lôi nhau lên đây làm gì? Ngắm trăng à?
"Sao ra đây?" Tôi nhìn cậu ta hỏi. Ở đây không những có chúng tôi mà còn rất nhiều người khác.
"Đi câu mực." Cậu ta đưa tôi một cái cuộn dây, đây gọi là dây câu mực.
"Câu mực? Thật sao?" Tôi hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên.
"Thật, đằng này lừa đằng ấy đằng này đi bằng đầu!" Cậu ta trả lời chắc như đinh đóng cột. Tôi mỉm cười. Thích thật, được đi câu mực với người mình yêu thì chẳng có gì tuyệt vời hơn.
Chiếc ca nô chạy chầm chậm ra giữa biển rồi đỗ xịch lại, mọi người bắt đầu thả dây câu. Tôi và Chan Chan cũng vậy. Cả hai chúng tôi bên nhau vui vẻ, cùng trêu nhau đủ thứ chuyện.
"Chan Chan, mình câu được con mực to quá xá nè!" Tôi khều khều cậu ta.
"Đó đâu phải mực, bạch tuột ý!" Chan Chan đáp.
"Mực mà!" Tôi đáp.
"Đằng ấy ngốc như sứa vậy." Hử? Sứa sao? Liên quan gì chứ. Tên này đôi lúc dở hay sao mà nói gì chả hiểu.
Đến gần ba giờ sáng ca nô tấp vào bờ, tôi cùng Chan Chan xách số mực vào nhà hàng để cho họ chế biến làm món ăn khuya. Trong khi chờ đợi, tôi và cậu ta cùng nhau chơi game trong laptop, cùng nhau nghe một bản nhạc, lời bài hát khá buồn.
"Chiều hôm nay, thoáng nghe tin anh, người ta nói anh đang hạnh phúc lắm! Thật không anh? Có vui hơn nhiều..." đây không phải lần đầu tôi nghe bài này nhưng lúc này, tôi rất sợ, không biết tôi sợ gì nữa nhưng tôi thật sự rất sợ. Tôi bấm stop, Chan Chan cũng không nói gì. Tôi tựa người vào ghế, day day thái dương, có lẽ tôi suy nghĩ qúa nhiều rồi. Chan Chan nhẹ nhàng trùm cái áo khoác lên người tôi, tôi nhìn cậu ta.
"Đằng ấy khát không? Đằng này đi lấy nước cho!" Chan Chan xoay đi, tôi nắm tay cậu ta lại.
"Đừng đi. Ở lại đi!" Tôi níu chặt tay cậu ta, tôi sợ mình buông ra thì tôi sẽ bị lạc mất cậu ta, tôi đã yêu cậu ta rất sâu đậm rồi. Tôi sợ cậu ta sẽ biến mất trong đám đông. Tôi rất sợ. Linh cảm cho tôi biết điều đó.