Chương 28: Chụp hình cưới

Chap 28: Chụp hình cưới

Hôm nay tôi quyết định đi dạo phố một mình, không muốn cho ai đi cùng nên đã lén chuồn khỏi sự quản giáo chặt chẽ của gia đình chồng.

Đi lòng vòng qua vài con phố, đi đến những con đường mang tính chất quá đổi quen thuộc nhưng tôi vẫn không thể nhớ được về hình bóng của người con trai ấy. Mọi thứ trong tôi cứ mờ mờ ảo ảo, từng mảng kí ức về Chan Chan rất mờ nhạt và lộn xộn.

Đi mệt mỏi thì tôi lại la liếm vào những quầy hàng nhỏ bên đường, ăn cái xúc xích, uống ly nước mía rồi lại đi tiếp.

Đứng ở trạm xe buýt thì tôi gặp anh Vũ-người bạn cũ từng quen. Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, anh cười rất hiền nhưng đó không phải là nụ cười tôi tìm kiếm.

Anh dẫn tôi đi dạo ở vài con đường khác, bất chợt tôi dừng lại ở một cửa tiệm áo cưới. Không phải có điều gì bất thường mà là vì chiếc váy cưới được trưng ở trong đó, nó thật sự rất đẹp. Tôi rất muốn được một lần mặc thử.

"Em thích nó sao?" Anh Vũ chỉ tay vào chiếc váy đó hỏi tôi, tôi nhìn anh khẽ gật đầu, thích thì đã sao chứ. Quay lưng bước đi thì tay tôi bị kéo lại, anh dẫn tôi vào tiệm áo cưới đó, ôi trời, anh này điên rồi. "Nếu thích thì cứ mặc và chụp một bộ, có sao đâu! Coi như bộ ảnh trước ngày rời hội thôi!" Vừa nói anh vừa cười một cách tinh nghịch.

Tôi bị mấy cô gái xinh đẹp trong tiệm áo cưới quay mòng mòng như chong chóng, hết thử đồ thì chạy qua make up, làm tóc,...

Hơn một tiếng cho phần chuẩn bị thì tôi đã chính thức trở thành cô dâu. Tay tôi cầm bó hoa tulip hồng, đầu cài chiếc vương miệng nhỏ xinh, nhìn cứ như là công chúa.

Tôi bất ngờ khi nhìn mình trong gương, quá đẹp, là Min Min tôi sao? Đôi gò má ửng hồng được điểm tô thêm vài lọn tóc vô tình rơi xuống nhìn trông đáng yêu vô cùng.

Tay áo trễ xuống, để lộ phần vai trắng nõn nà càng tăng thêm sức quyến rũ của cô gái mười bảy tôi đây, không phải tự tin nhưng trông tôi đẹp thật.

Cứ như một nàng tiên giáng trần. Tôi liếc nhìn về phía anh Vũ, anh không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Tôi cũng thẹn thùng cười theo, ước gì lúc này đây tôi được nghe Chan Chan khen.

Buổi chụp hình kéo dài hai tiếng đồng hồ, chụp đủ kiểu, đứng đủ dáng, chân tôi muốn rã ra vì mỏi. Khi chụp xong, tôi đưa trước một phần tư số tiền, phần còn lại thì chừng nào nhận ảnh sẽ giao luôn. Tôi kí gửi tiệm giao đến tận nhà vì đường đến tiệm nghịch hướng với đường về nhà hoặc đến trường của tôi.


"Em đi đâu cả ngày vậy Min Min?" Vừa bước vào nhà thì tôi gặp ngay bản mặt của tên Chan Chan khó chịu, tôi nhớ Chan Chan kia không bao giờ khó chịu với tôi như vậy cả.

"Em đi ra ngoài thôi!" Tôi nhún vai trả lời, cậu ta đứng lên đi về phía tôi, gì đây, giận quá hóa điên định đè tôi ra giết tại chỗ à? No no no, tôi chưa muốn chết đâu.

"Với ai?" Cậu ta khoanh tay nhìn tôi, thánh nhiều chuyện là đây sao? Sao lại khoái xen vào cuộc sống của tôi vậy, có bao giờ tôi xen vào cuộc sống của cậu ta đâu chứ.

"Tại sao em phải nói với anh?" Tôi nghiêm mặt hỏi lại cậu ta.

"Vì anh là chồng em!" Vì anh là chồng em, tôi có nghe lầm không vậy, là chồng thì có thể quản giáo vợ mình à. Chồng chứ có phải ông nội đâu.

"Anh không phải là Chan Chan, không phải chồng tôi, Chan Chan sẽ không bao giờ dùng năm chữ "vì anh là chồng em" để quản thúc tôi. Anh không phải Chan Chan!" Tôi gân cổ lên hét vào mặt cậu ta, mặt cậu ta khỏi nói, xám xịt vẻ tức giận. Tôi lách qua cậu ta bước về phòng, ở đây lâu là nhà sẽ có hậu sự mất.

Vừa đóng cửa phòng thì "xoảng" tiếng ly vỡ hàng loạt, điên rồi à? Sau đó là tiếng sập cửa phòng rất mạnh, rung chuyển cả phòng tôi, à chắc rung chuyển luôn phòng của nhà hàng xóm.

Tôi ngồi xuống giường, tay cầm khung ảnh lên xem. Chan Chan đã khác hay tôi đã khác? Ai mới là người thay đổi đây? Còn cô gái tên là Hà Diễm nữa, cô ta là ai sao cứ ở nhà tôi, khiến tôi chướng mắt, ngày ăn không ngon, tối ngủ không yên, chỉ cần nghĩ tới là trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Hình như tôi và cô ta có mối thù sâu đậm lắm thì phải. Vì ai nhỉ? Chân tôi đá đá vào gầm giường và bị vướng lại, gì nhỉ, có cái gì đó ở dưới giường.

Tôi khom người, thò tay thì lấy ra được một cái hộp màu hồng, thiết kế rất tinh xảo, không phải là hàng bán ở chợ đâu.

Mở nắp hộp ra, hai mắt tôi mở to khi nhìn thấy đồ ở trong đó.