Chương 20: Kỉ niệm một tháng đi xe buýt

Chap 20: Kỉ niệm một tháng đi xe buýt

"Em vào phòng anh làm gì?" Chan Chan hỏi tôi. Làm gì nhỉ? Tôi chả biết vào đây làm gì nữa. Tôi gãi gãi đầu rồi phịa đại.

"Em...vào mượn máy tính anh!" Tôi chỉ chỉ vào cái laptop của cậu ta, nói chuyện có ma mới tin. Tôi thầm mong cậu ta tin.

"Thế à? Em vào được chưa?" Chan Chan hỏi, tôi định trả lời rồi nhưng chợt nhớ là máy tính Chan Chan có cài pass nên lắc đầu.

"Chưa, thôi em về phòng đây." Tôi đi ra, hú hồn, cha mợ ơi!

"Thế em không mượn nữa à?" Chan Chan kéo tay tôi lại.

"Không, con Thúy Nga gửi cho em rồi." Kiếm trong đó có gì đâu, mượn chi nữa, thiệt tình. Tôi quay lưng đi về phòng, chán dễ sợ.

"Mà máy tính em đâu?" Chan Chan hỏi khiến tôi khựng lại, đây là nổi lòng chôn giấu của tôi bấy lâu nay. Tôi không quay lại chỉ đứng vậy trả lời.

"Em không có máy!" Nghẹn ngào dễ sợ.


Hôm nay là tròn một tháng tôi đi học bằng xe buýt, không biết có nên tổ chức lễ kỉ niệm không nhỉ? Đang ngồi miên man suy nghĩ xem chiều nay nên tổ chức ăn mừng ở đâu thì con Thúy Nga hổn hển chạy như Tào Tháo đuổi vào lớp.

"Min...Min...mình...vừa..." Nó vừa thở vừa nói, tôi nghiêng đầu nhìn nó rồi đưa ly nước cho nó tu luôn.

"Thấy gì?" Tôi bình thản ngồi xếp mấy cái ống hút thành hình trái tim, tôi sẽ xếp một ngàn trái tim rồi tặng cho Chan Chan vào sinh nhật mười tám của cậu ta.

"Chan Chan...chở...chở một đứa con gái khác. Là...là...Hà Diễm!" Con Thúy Nga nói, tôi vẫn bình thản ngồi xếp.

"Ý bồ là Chan Chan ngoại tình đó hở?"

"Ừm! Sao bồ bình thản quá vậy?" Nó hỏi.

"Có gì đâu phải hốt hoảng, chỉ là ngoại...ngoại...ngoại...bồ vừa nói Chan Chan chở Hà Diễm?" Lúc này đầu óc tôi mới hoạt động, trời ơi, Hà Diễm. "Không, chắc bồ nhìn nhầm rồi, không phải Chan Chan đâu, mình tin Chan Chan không làm việc có lỗi vậy đâu!" Tôi lắc đầu lia lịa, cố gắng cho lời nói của Thúy Nga là giả, là con Thúy Nga nhìn nhầm. Chỉ là nhìn nhầm thôi.

"Không tin thì chiều đi!" Con Thúy Nga buông một câu, tay tôi cũng buông thõng theo. Tâm trạng tôi rơi xuống cùng cực, muốn nhặt cũng nhặt không nổi.


Tôi cùng Thúy Nga trốn tiết cuối để đi đến trường của Hà Diễm, cả hai cứ như ninja ngồi rình rập người ta. Nhỏ Hà Diễm đã tan trường, nó đứng ngay cổng. Chúng tôi phải đợi đúng một tiếng đồng hồ, công nhận nhỏ này kiên nhẫn dễ sợ, tôi đợi mười lăm phút thôi là thấy nản rồi chứ đừng nói một tiếng.

"Kìa, Chan Chan kìa!" Thúy Nga chỉ về phía kia, đúng là Chan Chan thật. Cậu ta thắng cái két lại ngay cổng trường đó, Hà Diễm tiến đến ôm Chan Chan, cậu ta cũng ôm lại. Có vài người bạn nữ vây quanh trầm trồ gì đó, tôi cũng chẳng biết Hà Diễm nói gì nữa rồi nhỏ đó tự nhiên leo lên xe, nhẹ đưa tay ôm eo Chan Chan.

"Chạy ra bắt tại trận đi Min Min!" Con Thúy Nga đẩy tôi, mà lúc này đôi chân tôi không còn là của tôi nữa, mềm nhũn ra, tôi không thể đứng dậy nổi nữa. Chan Chan đạp lướt qua tôi, bóng cậu ta khuất dần ở ngã tư đông nghịt.

"Nếu hồi ức còn có thể bị mai một đi, rất có thể mối tình đã qua kia cũng rất tầm thường trong biển người mênh mông đó." Trích Anh có thích nước Mỹ không.

Nước mắt tôi lăn dài thành hai hàng, không phải chính cậu ta đã nói yên sau đó chỉ dành cho tôi, bàn tay cậu ta chỉ nắm mình tay tôi thôi sao? Không phải cậu đã hứa dù trời có sập xuống cậu cũng chỉ...yêu mình tôi thôi sao? Tại sao cậu lại làm như vậy chứ Chan Chan.

Ngay từ đầu tôi đã biết cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài mà, tôi đã tin cậu giờ thì tôi được gì? Thất vọng tràn trề sao? Tim tôi đau thắt lại, con Thúy Nga kéo tôi đứng lên đi về. Hai đứa đón xe buýt quay về trường rồi đi bộ về nhà.

"Bồ về trước đi Thúy Nga!" Tôi bảo Thúy Nga về trước, lúc này tôi muốn có khoảng không gian riêng. Gió hong khô nước mắt tôi rồi, nó không còn rơi nữa mà thay vào đó là nụ cười lạnh ngắt.

"Bồ ổn không?" Thúy Nga hỏi tôi, tôi nhẹ gật đầu, nó nắm tay tôi "xin lỗi, đúng ra mình không nên bảo bồ đi bắt đôi gian phu dâm phụ đó."

"Bồ về đi, mình về đến nhà mình sẽ gọi cho bồ!" Tôi nở nụ cười cho nó an tâm rồi đi về. Sau khi thấy nó đã đi xa thì tôi mới bắt đầu khóc. Tôi ngồi ở cái trạm xe buýt mà khóc, khóc cho thõa nổi lòng. Tôi không giận Chan Chan, tôi chỉ trách tôi không đủ khả năng để giữ Chan Chan bên mình.

Trời sập tối, tôi đã ngồi ở đây mà tưởng nhớ lại những kỉ niệm với Chan Chan, càng nhớ thì lòng càng đau. Tôi cảm thấy khó thở vô cùng, cứ như tim tôi đã ngừng đập từ lúc chiều. Tôi lết xác về nhà, vừa đẩy cửa vào thì bắt gặp bản mặt chầm hầm của Chan Chan ngay cổng. Có lẽ cậu ta rất giận, có niềm vui mới thì quan tâm tôi chi nữa, tôi có là gì của cậu đâu chứ.

"Em đi đâu giờ này mới về, tan học từ lúc năm giờ rồi, bình thường em đi bộ có chậm lắm thì cũng năm giờ rưỡi là về rồi, em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Là tám giờ tối rồi đó! Em có biết cả nhà lo lắng cho em lắm không?" Cả nhà thì lo lắng nhưng cậu có không Chan Chan?

"Anh có lo cho em không?" Tôi hỏi.

"Có, hỏi điên khùng gì không biết. Em có biết con gái đi đêm rất nguy hiểm không? Chẳng hạn gặp bọn xấu em phải làm sao? Lỡ nó làm hay cướp gì thì sao?" Chan Chan thật sự hình như rất giận.

"Em còn gì...để mất nữa đâu mà sợ!" Đúng, tôi còn gì để mất nữa đâu. Cái quan trọng nhất đời con gái thì bị Chan Chan cướp, cái thứ quan trọng nhất ở hiện tại thì đã thuộc về Hà Diễm.

"Em nói gì vậy? Thôi, về bình an là tốt rồi, vào nhà thôi!" Cậu ta nắm tay tôi lôi vào, tôi nhìn bàn tay cậu ta, không biết cậu ta còn hứa hẹn những điều tốt đẹp như vậy với bao nhiêu người con gái khác nữa. "Cả nhà, Min Min về rồi!" Chan Chan hét lên, chị Hòa Trâm đến nắm tay tôi.

"Em không sao chứ?" Chị Hòa Trâm hỏi.

"Không sao ạ!" Tôi nhỏ tiếng nói.

"Mà em đi đâu giờ này mới về?" Lần này là chị Hồng Anh hỏi.

"Em bị ngất giữa đường, may mà có Thúy Nga." Tôi cố gắng mỉm cười để trả lời tất cả những câu hỏi của mọi người, bây giờ tôi mới sắp ngất đây này.

"Nhưng sao anh gọi em không nghe điện thoại?" Chan Chan hỏi.

"Thằng ngu, ngất thì sao nghe điện thoại! Cũng tại mày đấy Chan Chan, sao mày lại để cho Min Min đi bộ về?" Cha chồng tôi nghiêm mặt hỏi, mặt Chan Chan thì như đít nhái, xanh lè ấy.

"Tại con có việc riêng chứ bộ!" Việc riêng? Việc phải đưa đón người khác sao?

"Con lên phòng trước đây!" Tôi xin phép cả nhà lên phòng, đi đến giữa cầu thang thì đầu óc tôi quay cuồng lên, ráng giữ vững lắm mới không ngã quỵ tại đó.

Vào phòng, tôi nằm lên giường mà khóc. Ngày tròn một tháng tôi đi xe buýt thì tôi cũng phát hiện ra được lí do sao mình phải đi xe buýt. Nực cười, chỗ đó đúng ra là của tôi thế mà tôi lại bị hất phăng ra, thay vào đó là một-con-nhỏ- mặc-váy. Nước mắt tôi trào ra ướt gối.

"Cốc...cốc" gõ cho có lệ hay sao ấy? Chan Chan cũng tự mở cửa đi vào, tay còn cầm hộp gì rất bự. Chan Chan ngồi xuống, tôi lau sạch nước mắt nhìn cậu ta, Chan Chan chìa ra cái hộp.

"Tặng em đấy!" Tôi cầm lấy rồi để xuống giường. "Mở đi!" Tôi mở ra, bom hẹn giờ sao? Mà là bom hẹn giờ thì tên cool boy bị ngốc. Một cái laptop màu hồng nằm chễm chệ trong hộp. Chan Chan mỉm cười: "thích không?"

"Thích!"

"Anh nghĩ nó quan trọng với em nên..."

"Đối với em không có thứ gì trên đời quan trọng bằng anh!" Tôi ôm cậu ta, vừa nói nước mắt vừa rơi.