Chương 10: Bỏ qua lần nữa

Chap 10: Bỏ qua lần nữa

Tôi ngồi tại nhà, đã tám giờ mà Chan Chan vẫn chưa về, đi đâu mà vui đến nổi không còn nhớ đường về luôn vậy. Đứng lên rồi ngồi xuống đây là lần thứ n rồi, lòng tôi lo lắng vô cùng. Tôi đi ra thềm ngồi xuống, gió hiu hiu lạnh lạnh thổi vào người, tôi hắt hơi vài cái. Cảm thấy không ổn nữa nên đành đi vào nhà đợi tiếp. Chị Hồng Anh dỗ hai em bé ngủ xong cũng đi xuống nhà, chị ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Sao trông em lo lắng quá vậy? Chan Chan đã mười bảy tuổi rồi, nó cũng có võ lại là con trai, em đâu cần lo đến đứng ngồi không yên thế này?" Chị nhẹ nhàng vỗ vai tôi, không lo sao được, điện thoại thì không đem theo, nhỡ có chuyện gì thì sao? Tôi thở dài, cũng chẳng biết từ khi nào mà tôi lại lo lắng thái hóa mọi chuyện lên như lúc này. Tiếng mở cửa vang lên, tôi nhanh chóng chạy ra, Chan Chan đi vào. Cậu ta nhìn tôi mỉm cười, mọi lo lắng trong tôi giờ thì như trút bỏ và chuyển sang tức giận.

Tôi giận lắm, giận vì cậu dám bỏ tôi một mình ở nhà thi đấu rộng lớn như vậy. Tôi mím môi quay lưng đi vào nhà, bỏ thẳng lên phòng. Đóng cửa lại, tôi ngồi lên giường mà gặm nhấm nổi tức giận này.

"Đằng này vào được không?" Cậu ta gõ cửa, nói vọng vào trong. "Đằng ấy giận đằng này sao? Đằng này vào được không?" Tiếng cậu ta lại vang lên.

"Không, mình ngủ rồi!" Tôi trả lời, lúc này tôi không muốn thấy cái bản mặt cool boy đó chút nào. Sao mà thấy ghét thế không biết. "Cạch"cửa phòng tôi hé mở, cậu ta ló đầu vào, tôi giật nảy mình. Cứ như ma vậy. Đẩy cửa cậu ta bước vào luôn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống kế bên tôi.

"Đằng này biết đằng ấy chưa ngủ mà, đằng ấy giận đằng này sao?" Sao cậu ta lại hỏi cái câu hỏi mà đúng ra chính cậu ta là người biết rõ câu trả lời nhất.

"Phải, rất giận!" Tôi trả lời.

"Nhưng đằng này đã làm gì khiến đằng ấy giận?" Ơ hay, hỏi nghe ngon quá nhỉ? Làm gì thì tự biết tại sao lại hỏi tôi.

"Cậu không biết thật à?" Tôi hỏi, cậu ta gật đầu. "Cậu đã bỏ mình một mình ở nhà thi đấu, mình rất lo cho cậu đó Chan Chan, tại sao đi không nói, điện thoại lại cũng chẳng đem theo, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?" Tôi tức giận nói, mắt bỗng dưng nhòe đi, chẳng biết tại sao dạo gần đây tôi dễ khóc đến vậy nữa, tí chuyện cũng khóc. Chan Chan đưa tay lau nước mắt tôi.

"Đằng này xin lỗi, cô bạn kia nói sẽ lại nói với đằng ấy mà. Không có sao?" Cậu ta nói, tại sao không tự mình lại nói mà phải nhờ người khác cơ chứ?

"Không, mà ai?"

"Hà Diễm." Cái tên như sét đánh ngang tai tôi. Hà Diễm, thật sự tôi chẳng dám tin vào điều cậu ta đang nói. Bộ ngay lúc này mặt tôi đơ lắm hay sao mà cậu ta đưa tay quơ quơ trước mặt tôi vậy. Tôi chụp lấy bàn tay Chan Chan, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

"Hà Diễm? Cô gái chúng ta gặp ở biển?" Tôi hỏi, mong sao cậu ta nói không phải. Tôi không có cảm tình với cô bạn đó chút nào. Tôi cảm thấy cô bạn đó sẽ là người phá hoại mối quan hệ mà tôi cùng Chan Chan đang cố xây dựng mỗi ngày.

"Ừ, đúng rồi! Đằng ấy...không thích Hà Diễm à?" Chan Chan gật đầu rồi nghiêng đầu như cố nhìn vào mắt tôi. Tôi thì thừ người ra, chẳng hiểu sao tôi thấy tuyệt vọng kinh khủng. Cảm giác này cứ như cái ngày tôi biết con mình đã không còn sống nữa vậy. Tôi buông tay Chan Chan ra, ngược lại thì cậu ta nắm lấy tay tôi. "Đằng này xin lỗi vì đã làm đằng ấy buồn và lo lắng, đằng này hứa sẽ không có lần sau nữa đâu. Tha lỗi nhé!" Vừa nói, cậu ta vừa trưng ra bộ mặt cún con đáng thương khiến tôi động lòng.

"Ừm, lần sau đừng như vậy nữa!" Tôi khẽ đáp. Cậu ta ôm lấy tôi, lắc qua lắc lại rồi còn cười tít cả mắt. Tôi cũng cố mỉm cười nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an vô cùng. Có lẽ tôi lo lắng thái hóa rồi, sẽ không có gì đâu.


Hôm sau, tôi xin chị Hồng Anh ra ngoài một lát. Không nói rõ đi đâu cả vì tôi không muốn khi Chan Chan thức dậy lại chạy đi tìm tôi hoặc réo tôi về. Nói chung là tôi đến rủ con Thúy Nga đi xem bói. Muốn xem một quẻ coi tương lai ra sao, có hạn thì giải luôn. Lúc này tôi tin dị đoan kinh khủng.

Đợi con Thúy Nga đánh má tô son mà mất hơn cả tiếng. Nó make up xong nhìn chaweng thua gì mấy bà đồng bóng.

"Đi thôi bồ!" Nó cong cong cái môi chề vễu lên, đỏ chét, nhìn mà hết muốn ăn thịt bò. Nó đưa tôi tới một cái "hang ổ" gì đó nhìn kinh lắm. Mới bước vào là đã ngộp khói nhang, sống trong này hoài sao chịu nổi. Không sớm thì muộn cũng bị ung thư mũi vì hít quá nhiều hương trầm.

Bà thầy bói phán nghe kinh lắm, câu nào trúng phóc câu nấy. Mặt bả nhăn nhó lại khi xem chỉ tay của tôi, tôi cũng nhăn theo bả.

"Có gì sao cô?" Tôi nhẹ hỏi, trong lòng hơi bất ổn. "Con gặp vận sao?" Mong là không.

"Nữ không có gặp vận, con đường tương lai rất sáng nhưng cũng rất mịt mù." Là sao? Tôi nghệch mặt ra nhìn bả, sáng mà mịt mù là ý gì? Sáng thì làm sao mịt mù được, tôi dốt văn mà còn chơi chữ, thật tình bà thầy bói.

"Sáng mà mịt mù có nghĩa là sao?" Con Thúy Nga lên tiếng hỏi, chắc nó cũng giống tôi, chẳng hiểu bả đang nói cái chi mô tê ráo.

"Tiền tài danh vọng rất là sáng, nữ này đang làm dâu ột gia đình khá giả, cuộc đời sung sướng nhưng về tình duyên thì rất mịt mù. Có cái gì đó sắp phá hỏng tình duyên của nữ, ta thì không biết được. Cố gắng giữ chồng thật cẩn thận, đừng để kẻ thứ ba có đất diễn." Lời bà thầy bói phán ra như dao đâm vào tim tôi, chính xác, điều bà nói là điều tôi lo sợ. Tôi cảm thấy không an toàn khi Chan Chan cứ gặp Hà Diễm. Không lẽ, kẻ thứ ba bà ta nói chính là Hà Diễm?

Tôi cùng con Thúy Nga đi bộ dọc theo con đường để trở về. Từ lúc coi bói xong lòng tôi nặng hơn trước. Cầm thanh phô mai que trên tay mà tôi cũng chẳng buồn ăn. Cứ thấy trong miệng đắng chát.

"Kẻ thứ ba không lẽ là bà chị Trân Châu?" Con Thúy Nga hỏi tôi, tôi thở dài chán nản.

"Không phải đâu!" Tôi nói.

Tôi tạm biệt nó ở ngã rẽ đường, đi một mình về nhà, chán thật. Vừa bước vào nhà tôi thấy Chan Chan đang nói chuyện điện thoại với ai đó rất vui, thấy tôi thì liền cúp máy. Đó là biểu hiện của những kẻ đang ngoại tình sao?