Trong lúc pha thuốc Đồng Trác Khiêm có một cảm giác muốn ói.
Ai có thể nói cho anh biết vì sao một viên thuốc chỉ cỡ ngón cái khi trộn chung với nước sôi lại có thể biến thành một vũng giống như bùn vậy?
Mẹ nó, cô đặc kiểu này cũng thật khiến người ta kinh ngạc.
Nhịn một chút cuối cùng cũng làm xong một chén nhỏ sền sệt.
Đồng Trác Khiêm ngồi xuống bên cạnh Phục Linh thở dài một hơi, vẻ mặt rất đau lòng, anh cúi đầu ngửi mùi trong cái chén rất bất đắc dĩ nói: “Em ghét nhất là uống canh gà đen, anh thấy cái mùi trong chén này không khác gì canh gà đen đâu, thậm chí còn khó ngửi hơn nhiều, nếu em không muốn uống thì nhanh tỉnh lại cho anh, anh dẫn em đi Du Hải chơi.”
Anh nói xong cả căn phòng chìm vào trong im lặng, chỉ còn dư lại hơi thở gấp gáp của anh, nhìn cái chén không biết là thuốc độc hay thuốc giải, anh đỡ Phục Linh dậy đưa chén tới bên miệng cô.
Sau đó Đồng gia ngây người.
Nên đút cho cô thế nào?
* vấn đề không nhỏ chút nào.
Trực tiếp rót hết vào miệng? Thôi đi, động tác của anh thô lỗ không chừng đổ hết ra ngoài.
Dùng muỗng đút? Thôi đi, anh không có kiên nhẫn.
Giờ sao?
Làm sao đây?
Một người luôn thông minh tuyệt đỉnh, trí khôn hơn người kinh nghiệm chinh chiến không biết bao nhiêu vậy mà chỉ có vấn đề này đã làm khó được Đồng gia.
Bỗng dưng, anh lóe ra một phương pháp khá hay.
Đôi mắt vụt sáng nhìn vào gương mặt Phục Linh đang ngủ say, anh uống hết một nữa chén thuốc, cái mùi kinh khủng này thật ghê tởm, anh nhíu mày rồi ôm lấy Phục Linh cúi đầu hôn lên môi cô.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở của cô kể từ khi cô bị bắt đi.
Môi anh và cô chạm nhau, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi cô ra đẩy hết nước thuốc quái dị vào miệng cô.
Lần thứ hai.
Lần thứ ba.
Cũng làm tương tự như thế.
Chén gốm sứ rớt trên nền đất bể tan tành, Đồng Trác Khiêm ôm chặt lấy Phục Linh hôn thật sâu.
Có trời mới biết, anh muốn ôm cô hôn cô đã bao nhiêu lâu rồi.
Mấy ngày nay anh tưởng chừng như mình nhịn sắp điên rồi.
Vô số ngày đêm không ngủ không nghỉ, mỗi phút giây đều chỉ huy binh lính chinh chiến tìm kiếm tung tích của cô, chỉ vì giúp cô tìm được thuốc giải sớm một chút, tìm thấy cô và em bé trong bụng sớm một chút.
“Yêu tinh nhỏ, Mạnh Phục Linh, em chính là một yêu tinh nhỏ.”
Anh nói nhỏ bên tai cô rồi lại hôn cô, nhẹ nhàng gặm cắn, muốn lấy phương thức tình dục làm cô tỉnh.
“Ưhm…..” Có âm thanh khó chịu nhỏ vang lên, Đồng gia là ai chứ? Cho dù âm thanh đó nhỏ như tiếng muỗi kêu anh vẫn nghe được, đưa mắt nhìn Phục Linh anh muốn chắc chắn âm thanh đó có phải của cô hay không?
Mà người phụ nữ rõ ràng vừa mới lên tiếng kia lại nhắm chặt hai mắt, giống như chỉ là ảo giác của Đồng Trác Khiêm.
Đồng gia bây giờ rất nóng nảy, anh muốn đấm Phục Linh mấy cái, đánh cho cô tỉnh nhưng cái suy nghĩ chỉ tồn tại chưa được một giây đã bị đánh vỡ.
Suy nghĩ khác nhiều với hiện thực, Đồng gia lại thở dài, bóng lưng anh ngày càng trở nên hiu quạnh.
Thật ra thì…….
Phục Linh đã tỉnh rồi.
Cô biết Đồng Trác Khiêm đang ở bên cạnh mình, hơi thở vừa mê hoặc vừa bỉ ổi đó trừ Đồng gia khó chịu ra thì không còn người đàn ông nào khác.
Tiếng kêu nhẹ lúc nãy là do miệng cô trở nên tê dần, không nhịn được nữa nên mới phát ra tiếng nhắc nhở anh một chút, đừng có quá mức.
Thật ra trong lòng của Phục Linh có chút tức giận, xảy ra chuyện nhiều ngày như vậy mà Đồng Trác Khiêm không có ở bên cạnh mình, cho dù biết anh nhất định rất nóng nảy đi tìm cô.
Nhưng cô vẫn tức giận.
Ngày ngày đối mặt vớ Michelle và Phỉ Lỵ Á đe dọa hãm hại cô vẫn giữ vững kiên định, nhưng khi bọn họ động tay với em bé Phục Linh rất sợ, sợ sinh mệnh nhỏ bé mà cô đang mong đợi sẽ biến mất.
Nếu là vậy cô nên đối mặt tất cả thế nào đây?
Nếu không phải là Trường An lấy mạng đổi mạng làm Lục Cảnh Sinh phải cứu cô thì cô đã chết thành gì rồi?
Đầu óc Phục Linh hơi đau không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện đáng sợ kia, những hình ảnh đó như bóp cổ cô cướp đi hơi thở cô.
Đầu óc cô hỗn độn nhớ lại giây phút cô nhìn thấy Trường An, thân hình bé nhỏ run rẩy đứng trên tầng cao chỉ sợ lúc đó sẽ rớt xuống thân thể tan nát.
Hình lại chuyến tới trước khi cô mê man, trong bóng tối cô nghe được âm thanh dịu dàng của Đồng Trác Khiêm.
“Mạnh Phục Linh, em * rốt cuộc đang ở đâu?”
“Mạnh Phục Linh, nếu em làm rớt một cọng lông nào vậy thì không xong đâu.”
“Yêu tinh họ Mạnh, ông đây rất nhớ em, rất muốn hung hăng quăng em lên giường chiếm đoạt em.”
“Yêu tinh…..”
Trong bóng tối Phục Linh khóc không ra nước mắt, chưa bao giờ mơ thấy anh mà vất vả như vậy.
Bóng dáng anh tỏa sáng, trong bóng tối bao la bát ngát anh đưa cô ra khỏi bóng tối, làm cô tỉnh lại.
Cảm giác trên môi mình tê ngứa, Phục Linh rất muốn gào thét, tại sao người đàn ông này lại như thế? Đã hôn mê rồi cũng không bỏ qua? Chẳng lẽ không có cô, anh sẽ ngẹn chết hay sao?
Đáy lòng Phục Linh ảo não than thở lại đột nhiên nghe tiếng bước chân tới gần cô.
Hơi thở người đàn ông gần sát bên tai cô, nhẹ nhàng ma sát vành tai cảm giác ngứa ngứa.
“Yêu tinh, dám gạt anh?” Giọng nói Đồng gia vang lên, Phục Linh bị anh ôm vào ngực cả người dính sát vào ành không một khe hở.
“Buông em ra.” Phục Linh kinh sợ mở mắt lập tức vỗ anh một cái túm lấy cổ áo anh, giọng nói rất nhỏ yếu ớt vang lên.
Giọng nói của cô làm lòng Đồng Trác Khiêm rất đau, hôn lên trán cô: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói dịu dàng như Hứa Tiên đang nói, Phục Linh đưa tay ôm lấy anh: “Anh, em đau lưng, đau chân, đau tay, đầu cũng đau…..”
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm tối đen: “Ông đây xem ra em lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi, dau lưng? Đau chân? Em muốn ăn đòn thì có.”
Phục Linh ngẩng đầu, hai mắt ướt át, nhanh chóng nhảy lên run rẩy chỉ vào anh tố cáo: “Anh không có lương tâm.”
“Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, đi xuống ăn cái gì nhé.” Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô anh cũng không muốn giỡn nữa, kéo tay cô đi xuống lầu dưới.
Cô ngủ lâu như vậy, chắc là đói bụng lắm.
Người đàn ông này mặc dù nói không muốn mất mặt nhưng đối với cô là thật tâm, nhìn bóng lưng cao lớn của anh như một dãy núi Trường Sơn hùng vĩ.
Đồng Trác Khiêm vừa mới mở cửa Phục Linh đột nhiên buông tay anh, ôm lấy eo anh: “Đồng Trác Khiêm, em rất nhớ anh.”
Nói thì chậm nhưng động rất nhanh trong nháy mắt tất cả như sóng biển dâng trào.
Phục Linh còn không kịp hồi phục tinh thần đã thấy một sức mạnh kéo lấy cô một lần nữa được anh ôm vào ngực.
Ưhm……
Mẹ nó, lại bị hôn.
Nụ hôn của anh không dịu dàng, anh rất bá đạo mạnh mẽ làm cô khó thở muốn hôn mê.
Sắc mặt cô ửng hồng, đừng hiểu lầm cô chỉ là khó thở nên vậy chứ không phải vì xấu hổ.
Cô cố gắng đẩy anh ra, cô nghĩ nếu không đẩy anh ra thì người đàn ông này ngày mai sẽ lên báo.
Nhật báo nhân dân viết: Một đời con gái không có liêm sỉ, gặp đàn ông yêu quá tha thiết, nhưng bị hôn đến chết.
Này này đây là chuyện mất mặt cỡ nào chứ.
Nhưng sức lực anh quá lớn, Phục Linh không thể làm gì.
“Hôn đủ chưa?”
Âm thanh nhàn nhạt lười biếng giống như không ưa đôi tình nhân đang biểu diễn tình ái trước mắt người đàn ông độc thân.
Một câu nói khiến Phục Linh cuống quít, Đồng Trác Khiêm cũng bỏ qua ý tưởng giày xéo môi cô.
Đôi mắt anh nhíu lại mang theo dòng điện cao áp nhìn Lạc Sâm.
Cái dáng vẻ đó, muốn bầm thây Lạc Sâm cả ngàn lần.
Nhìn Lạc Sâm cười như yêu nghiệt cộng thêm bộ mặt như muốn ăn đấm Phục Linh nhớ tới Trường An, lập tức hỏi: “Trường An đâu?”
Trong nháy mắt Lạc Sâm trầm xuống, nội tâm Phục Linh rất hồi hộp.
“Cô ấy không có chuyện gì.”
Phục Linh sững sờ một lúc: “Cậu ấy đi đâu? WC?”
Lạc Sâm không trả lời cô, xoay người ngồi lên sofa, hồi lâu do không chịu nỗi ánh mắt hoài nghi của cô mới nói: “Ở chỗ Lạc Lịch.”
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Lạc Lịch ở đâu?”
“Lạc Lịch là ai? Là ai?” Phục Linh hỏi mà không nhận được đáp án, tâm tình rất bực bội, lại nhớ tới Tề Phàm và Tề Tiểu Chấn.
Lạc Lịch? Lạc Sâm?
Phục Linh đi tới bên cạnh anh ta hỏi: “Anh của anh ở đâu?”
Lạc Sâm không nói, trầm mặc.
Ai yo…..
Tính khí đứa nhỏ này thật ngang.
Bộ dáng Phục Linh rất uất ức, hai mắt đẫm lệ nhào vào trong ngực Đồng gia.
“Gia, anh ta khi dễ em.”