Chương 9: Mẹ nó, thật đúng là chờ được

Đồng thiếu gia trên tay cầm một điếu thuốc, trên người mặc độc nhất một chiếc quần quân phục, tay đẩy cửa, chào đón anh là một tiếng gầm thét chói tai.

“Còn la lối, tôi sẽ đánh cô”.

“Tôi cho anh biết, việc anh làm với tôi bây giờ là giam giữ người phi pháp, anh là quân nhân, không cần tôi nói luật pháp cho anh biết chứ”. Hừ lạnh một tiếng, Phục Linh ổn định tinh thần, từ trên giường ngồi dậy, đứng đối mặt nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông trước cửa.

Một người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt trong veo ánh lên vẻ quật cường.

“Cô trà trộn vào trại tân binh để làm gì? Muốn cùng bổn đại gia nói chuyện tâm tình sao?”

“Trà trộn? Anh cũng quá xem thường người khác”.

Cười lạnh một cái, Đồng thiếu gia vô cùng có khí chất bước đến ghế salon ở giữa phòng ngồi xuống, lặng lẽ đợi câu tiếp theo.

Lại thấy Mạnh tiểu thư khúm núm hơi cười cười nói: “Anh gì đó, có thể giúp tôi lấy vật trên tay này xuống hay không?”

“Không được”. Lạnh lùng cứng rắn nhả ra hai chữ, ngay lập tức khiến cho cơn giận của Mạnh tiểu thư bốc lên cao: “Anh rốt cuộc muốn gì hả?”.

“Coi trọng cô”. Chỉ là ba chữ ít ỏi.

Phục Linh sửng sốt: “Gì?”

“Cô không phải tiểu thư (ý nói con gái nhà quyền quý đóa^^) sao? Buổi tối muộn như thế còn ở bên ngoài có phải là hơi bất ổn?”

“Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư”

Đồng thiếu gia lạnh lùng cười một tiếng, ngang ngược áp sát cô: “Cô không phải là tiểu thư sao? Hửm?”

Đêm đó, cô từ nơi đó lao ra, mặc bộ quần áo đó bước lên xe của anh, còn có bộ dáng quyến rũ chết người, mỗi lần nhớ tới, cũng đều làm cho yết hầu người nào đó mất kiểm soát chuyển động .

Đối với Đồng thiếu gia mà nói, phụ nữ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mặc dù tính tình anh coi như cũng có chút phóng túng, không chịu gò bó khuôn phép đồng thời cũng rất lạnh lùng thô bạo, nhưng đối với cô gái này, anh thật sự không thể giải thích nổi.

Gương mặt bị hơi thở nóng rực của người đàn ông phủ lên, Phục Linh vội vã lui về phía sau, đường đường chính chính giải thích: “Đó là má mì”.

Đồng thiếu gia không nén được kinh ngạc, run lên, trong lòng rốt cuộc cũng tìm được một từ để diễn đạt: “Là dẫn mối sao?”

“Ách.. Cứ coi là như thế đi”.

‘’ Đường đường là con gái của trưởng ban hậu cần, lại đi làm má mì, trưởng phòng Mạnh không cho cô cơm ăn à ?’’

“Đó là kiêm nhiệm”

Nói xong, lúc này mới chú ý từ “Trưởng phòng Mạnh”, mưa gió từ đâu như cuồn cuộn kéo tới, Mạnh tiểu thư dốc hết sức bình sinh rống lên.

“Anh sớm đã biết thân phận của tôi, thế còn bắt tôi tới đây làm gì?”

Người đàn ông nào đó ngoáy ngoáy lỗ tai: “Bổn đại gia thích”.

“Con mẹ nó, anh thật vô sỉ”

“Cảm ơn đã khen ngợi”

Nếu như hiện tại trên tay có một cây đao, Phục Linh nhất định sẽ xông lên đâm thẳng vào miệng của gã đàn ông phúc hắc này, để cho hắn không thể nói lời ác độc, để cho hắn không thể ăn cơm, để cho hắn không thể...liếm.

Dừng lại, xóa hết những tư tưởng bệnh hoạn trong đầu, Phục Linh chắp tay sau lưng đứng dậy hỏi: “Vậy đại gia, ngài muốn em gái đây phục vụ gì nè?”

Âm thanh kiều mị truyền vào tai, lại gợi nhớ đến hôm đó ở trong xe, cô ở dưới thân anh không ngừng thở gấp, bộ dáng rên rỉ mềm mại đáng yêu. Phải biết rằng, tình dục là nhu cầu nguyên thủy của đàn ông, họ sẽ luôn nghĩ đến những chuyện kia, đây vốn là chuyện hết sức bình thường.

“Không phải nói rồi sao, coi trọng cô”.

Anh còn có thể cưỡng lại sao, sẽ không muốn cưỡng bức một lần nữa chứ.

Đang suy tư, điện thoại trong túi xách chợt reo lên mãnh liệt, đôi mắt Phục Linh rưng rưng nhìn anh, hy vọng anh giúp một tay, Đồng thiếu gia liền cầm lên một cái điện thoại di động màu trắng vừa nhìn.

Người gọi đến – Tiểu Nhạn!

Sắc mặt Phục Linh nhất thời biến đổi, Tiểu Nhạn gọi đến giờ này, nhất định là ở quán bar đã xảy ra chuyện gì.

Nhấn phím nghe, đưa điện thoại đến tai Phục Linh, ngay lập tức truyền đến tiếng nói gấp gáp giống như là đang ngồi trên đống lửa của Tiểu Nhạn .

“Chị Phục Linh, xảy ra chuyện lớn”.

“Chuyện gì?”

“Tối nay, anh Giai Thành đến tìm chị, còn có một mỹ nữ họ Tô tìm chị, một lát sau, La đại gia cũng tới tìm chị”.

Phục linh mồ hôi lạnh chảy ròng: "Nói trọng điểm."

“Trọng điểm chính là, bây giờ em mới biết tiểu thư nhà quan Tô Hoán Nhiên là tình nhân của anh Giai Thành, La đại gia vừa đúng lại là anh họ của tình nhân kia, hai người đó giờ gọi đích danh chị, em nói chị không có ở đây, liền náo loạn lên, còn có La đại gia trực tiếp để cho người tới đập phá quán rồi, nói chị không ra mặt thì không dừng lại”.

Tiểu Nhạn nói xong, Phục Linh lúc này mới nhớ, hôm đó ở bên ngoài nhà trọ, Tô Hoán Nhiên từng hò hét rằng : “Cô chờ đó”.

Mẹ nó, thật đúng là chờ được.