Chương 69: Sóng gió đính hôn 8

Sắc mặt Đồng phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt có chút rét lạnh nhìn Phục Linh, sau đó trầm mặt liếc nhìn chồng cùng con trai mình, thần thái cứng ngắt đột nhiên miệng cong lên khẽ cười nói: “Cậu đang nói đùa sao?”

“Dì Đồng, con có thể làm chứng, A Thanh là bác sĩ Trung y ở Mỹ, lời nói của anh ấy làm sao là giả được?”

Thanh âm nhàn nhạt của La Mạn Nghê truyền ra, một ánh mắt lạnh lùng sắc bén đột nhiên nhìn chăm chú vào lưng cô ta, làm cho cô ta run rẩy, nhưng vẫn cương quyết giữ vững khí thế, dùng ngôn ngữ không tiếng động khẳng định tính chân thật của lời vừa nói ra.

“Tiểu Mạn.”

La tư lệnh đi ra từ trong đám đông, dùng ánh mắt và giọng nói trách cứ La Mạn Nghê, sau lưng hai vai đột nhiên bị một đôi tay ôn hòa nắm , nhìn qua là cháu của mình, La Miễn, đang đứng bên người.

“Bác cả, chuyện này bác không cần can thiệp, lúc này mặt mũi hai nhà Đồng, Mạnh coi như mất hết, con gái trưởng phòng Mạnh chẳng những là má mì, mà còn giả mang thai để gả vào nhà họ Đồng, mà Đồng thiếu gia lại_, ôi chao_

Nói tất cả mà lại như không nói, thanh âm nói chuyện truyền vào tai Phục Linh, nói cô thế này thế kia, bởi vì tất cả đều là thân thích và bạn tốt trong quân đội của hai nhà, lời nói không chê trách rõ ràng, nhưng ý nghĩa bên trong ai cũng có thể hiểu được.

Đơn giản chỉ vẻn vẹn trong hai chữ bẩn, tiện.

Nhìn bốn phía chung quanh, Phục Linh mím môi thật chặt, cả người hơi run lên, thân thể mảnh khảnh đột nhiên bị người ôm chặt, bàn tay Đồng Trác Khiêm bao lấy tay cô, ở bên tai nói nhỏ: “Đừng sợ.”

Trong nháy mắt, khóe mắt Phục Linh ướt đẫm.

Thật may là còn có hắn, như vậy__còn sợ cái rắm!

Lấy ra da mặt dày đạn bắn không thủng thôi.

Tránh khỏi tay Đồng Trác Khiêm, Phục Linh giương lên nụ cười điên đảo chúng sinh đi tới trước mặt A Thanh hỏi: “Anh bạn là người Trung Quốc sao?”

A Thanh cất cao giọng trả lời: “Đương nhiên.”

“Như vậy anh học Trung y?”

“Đúng vậy.”

Nụ cười của Phục Linh càng thêm xinh đẹp, nói: “Như vậy anh có biết Trung y đến từ nơi nào không?”

A Thanh nói tiếp: “Là từ Trung Quốc, cô chẳng lẽ không biết?”

Có thanh âm cười lạnh vang lên, người phụ nữ mới vừa rồi còn hòa ái cười đột nhiên trở nên lạnh lùng, cặp mắt tản ra khí lạnh, chăm chú nhìn anh ta nói: “Thật là buồn cười, nếu Trung y đến từ Trung Quốc, tại sao phải ra nước ngoài học? Ngay cả việc nên đi học Trung y ở đâu cũng không biết, còn tới đây bắt mạch cho tôi? Anh không

phải là được ai đó bày mưu kế, tới đây hãm hại tôi chứ?”

Lời nói này, nói cũng không có lý lẽ, nhưng nghe lại thấy có chút buồn cười và có lý.

Sắc mặt A Thanh thay đổi đủ loại màu sắc trong nháy mắt, luống cuống nhìn lướt qua La Mạn Nghê.

La Mạn Nghê quay mặt đi, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, trước đây khi còn ở trường học người đàn ông này theo đuổi cô ta, cô ta làm chuyện này dĩ nhiên cần một người giúp, vì thế chọn hắn.

A Thanh thực sự học y, nhưng là học Tây y ở Mỹ, chỉ vừa mới về nước mà thôi.

Cuộc nói chuyện vừa rồi, chính là La Mạn Nghê bảo anh ta nói như vậy.

“Nói hưu nói vượn!” La Mạn Nghê đột nhiên cãi lại. “Một người chuyên về y học, học tập còn cần phải chia quốc gia sao? Vậy còn coi là học sao?”

“La tiểu thư_” Thanh âm lạnh lùng truyền tới, Đồng Trác Khiêm tiếng lên từng bước nói: “Chuyện này là chuyện của nhà họ Đồng, nếu như La tiểu thư không có liên quan, kính xin câm cái miệng của cô lại.” Dứt lời, quay đầu nhìn về phía La tư lệnh: “Tư lệnh, chẳng lẽ ngài không dạy cháu gái mình cái gì gọi là họa từ miệng mà ra sao?”

Sắc mặt La tư lệnh trong nháy mắt tím bầm, đây chính là cảnh cáo, trắn trợn cảnh cáo.