Đồng gia không trông mông từ miệng cô nôn ra ngà voi được, nhìn cô tỉnh lại không bị gì cả, trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, lạnh lùng nhìn cô vẫn không mở miệng nói gì cả.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào cô khiến Phục Linh đứng ngồi không yên, nhìn sang trái thì thấy gương mặt Tề Tiểu Chấn đang ngẩn ra đứng cùng với Mạc Tiểu Kì, con vẻ mặt đang cười của Bùi Uyên nữa chứ, liền cảm thấy thật là thê thảm quá đi.
“Không phải đang làm lễ dính hôn sao?” cô nghi ngờ hỏi một câu, sau đó bày ra vẻ mặt đau khổ: “Chẳng lẽ buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi?”
**! Có hủy bỏ hay không vậy?
“Chị dâu, nếu như chị không nói, thì lễ đính hôn đó cũng bị hủy.”
Phục Linh híp mắt nhìn qua, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tề Tiểu Chấn, ngay lập tức mở miệng: “Anh họ, anh...”
Lại nữa rồi!
Tề Tiểu Chấn bỏ chạy thật nhanh.
Có tiếng cười khẽ vang lên, Mạc Tiểu Kì đi đến chỗ cô, cười nói: “Tiểu Chấn nói thật đó, nếu cô không đi e rằng buổi lễ đính hôn sẽ bị hủy bỏ đó.”
Ngẩn người một lúc lâu. Phục Linh dường như đã nhớ lại một chút, lúc nãy cô ở trên xe đột nhiên đầu óc cảm thấy choáng váng, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả là do lúc đó cô đã bị ngất? Nghĩ lại cũng có chút mệt mỏi, mới khỏe được mấy ngày đã quên cơ thể mình vẫn còn đang bệnh.
“Đi thôi!” giọng Đồng gia vang lên, tầm mắt không chăm chú nhìn anh: “Lúc nãy em có làm gì quá đáng không?”
Đồng gia không nói gì cả, để cho cô tự nói, nắm bàn tay nhỏ bé của cô rồi đi ra ngoài.
“Kể từ bây giờ, em chỉ cần im lặng, cứ đi theo anh là được.”
Phục Linh đột nhiên trợn mắt lên, không nói gì cả nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo anh.
Mới bước ra khỏi phòng đã bắt gặp dáng vẻ vội vàng của Mẫn Văn Quân, Mạc Tiểu Kì đi ở phía sau có vẻ không được tự nhiên cho lắm giống như là bị ai đó đuổi theo.
Phục Linh cũng có chút không được tự nhiên cho lắm, Mẫn Văn Quân hình như không phát hiện điều gì, vừa nhìn thấy Phục Linh cùng Đồng Trác Khiêm hai người từ từ đi đến chỗ bà liền kéo Phục Linh qua một bên nhắc nhở.
“Con nói xem, sao cái con nhóc như con lại bướng bỉnh đến thế, trang điểm thôi mà cũng lâu nữa? Làm mẹ phải đi tìm con cả nửa ngày trời cũng may là gặp thủ trưởng Tề, đừng nói nữa, Tề thủ trưởng thằng bé đó càng ngày càng cứng tỏ được năng lực, vậy....”
Phục Linh đành xoa trán, cái tính bà tám này của mẹ cô cả đời này e là cũng không sửa được, gặp con của người quen, liền vui vẻ nhắc tới với cô. Cô tranh thủ bước tới choàng vai Mẫn Văn Quân nói: “Mẹ, mẹ vội vã tìm con làm gì vậy?”
“Cũng không vội lắm. Bà thông gia đang sốt ruột chờ ở ngoài sảnh kìa.”
“Vậy chúng ta đi thôi, bác gái!” Đồng Trác Khiêm nói.
“Ừ!”
Đồng phu nhân đang sốt tuột chờ ở ngoài sảnh, khách khứa ngồi nói chuyện rôm rả cả hội trường, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, nhìn xem hai nhân vật chính sao vẫn chưa đến.
“Bác gái, thật sự chúc mừng bác!”
Một giọng nói dịu dàng, lanh lảnh lọt vào tai Đồng phu nhân, bà vội xoay người sang bên khác tươi cười đón khách, lại nhìn thấy người phía sau có chút không được tự nhiên cho lắm.
Đó không phải là cô con dâu hụt của bà ư?
Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, bà coi như không quen biết với cái cô La tiểu thư đần độn này rồi.
“La tiểu thư đúng là ngày càng đẹp ra, ông của con đâu?”
La Mạn Nghê cười, nhìn một bàn trong hội trường nói: “Ông con đang cùng bộ trưởng Trần nói chuyện.”
“Vậy con cũng nhanh tìm chỗ ngồi đi, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
Nghe Đồng phu nhân nói xong, khóe miệng La Mạn Nghê nở một nụ cười kì lạ khó lường, sau đó thân hình ưỡn ẹo ngồi vào một bàn nào đó.
Tiệc đính hôn bắt đầu, vở kịch này cũng nên mở màn rồi.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên, mọi người trong hội trường ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả mọi người hít một hơi thật sâu rồi như bất động.
Một sắc hồng đầy mê hoặc lòng người.
Quân trang xanh lá rúng động toàn hội trường.
Một kiểu đẹp không thể chống được, vừa mĩ lệ lại trong sáng.
Đó là khí phách yên tĩnh không gì so sánh được , anh tuấn, bỗng nhiên rực sáng, tràn đầy khí chất vương giả (khí chất của bậc vua chúa mới có) một cách điềm đạm.
Giây phút đó, Đồng Trác Khiêm dẫn Phục Linh đi vào hội trường.
Ánh mắt La Mạn Nghê nhìn thẳng vào hai người bọn họ.