Tề Tiểu Chấn im lặng, nhấn chân ga lặng lẽ lái xe.
Thấy việc trêu chọc Tề Tiểu Chấn không có tác dụng, Phục Linh mất hứng, yên lặng tựa vào bả vai Đồng Trác Khiêm hỏi: “Hai chúng ta thật sự kết hôn sao?”
“Không phải!”
Phục Linh ngẩn người ra sau đó nổi trận lôi đình: “Vậy chuyện gì đang diễn ra đây?”
“Là đính hôn!”
Thôi được, cứ coi như cô không theo kịp tư tưởng hiện đại, suy nghĩ của Đồng gia và của cô là hai đường thẳng song song với nhau vậy.
Cơ thể cô đột nhiên trở nên khô nóng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, ý thức dần mê man, Phục Linh chịu không nổi nằm trên người Đồng Trác Khiêm.
Khi cơ thể cô dựa vào Đồng Trác Khiêm, một luồng hơi nóng rực tản ra, sắc mặt Đồng Trác Khiêm đột nhiên biến đổi, ôm cơ thể cô, vội vàng hỏi: “Nhóc con, em làm sao vậy?”
“Đầu em...” cảm giác như cả thế giói đều quay cuồng,cố rất muốn rất muôn ngủ.
“Nhóc con, đừng ngủ, chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”
Đã mấy ngày virus không tái phát, sao lúc quan trọng như thế này lại phát tác cơ chứ. Sắc mặt Đồng Trác Khiêm u ám, đen như mực, giống như muốn giết người vậy.
“Mau gọi Bùi Uyên tới”
Tề Tiểu Chấn yên lặng đáp: “Lão đại, Bùi giáo sư đang ở xe phía sau.”
Đồng Trác Khiêm sửng sốt sau đó nhớ lại, lúc đầu anh đã dặn dò Bùi Uyên lúc nào cũng phải có mặt tại buỗi lễ đính hôn để đề phòng tình huống virus phát tác. Nhìn cô gái nằm trong ngực mình mà không làm được gì, đầu óc anh liền cuống cả lên, quên mất cả chuyện này.
“Dừng xe!”
Anh lạnh lùng ra lệnh , sau đó mặc kệ người đi đường vây lại xung quanh để xem, từ từ bước xuống xe, đi về phía chiếc xe thứ ba, nhìn người đàn ông mi thanh mục tú, phân phó: “Cùng tôi đi chiếc xe phía trước.”
“Là Mạnh tiểu thư.....”
“Lập tức đi nhanh!”
Vợ chồng ông bà Mạnh đều ở đây, chuyện này không thể để cho họ biết được.
Bùi Uyên hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức xách theo hộp đồ nghề đi sau lưng Đồng Trác Khiêm, ngồi vào chiếc xe đầu tiên.
Phục Linh lúc này đã không còn ý thức, giống như đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn đang hôn mê toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp, tản ra ngàn vạn mùi vị mị hoặc, mà lúc này chẳng ai còn tâm trạng chú ý đến những thứ đó cả.
“Cô ấy tạm thời tái phát, lúc trước tôi có nghiên cứ một loại thuốc giúp ngăn chặn loại virus này phát tác một thời gian, hiện tại cô ấy có thể dùng một ít thuốc này.”
Đuôi lông mày Đồng gia tỏa ra vẻ lạnh lùng: “Mới nghiên cứu ra vài ngày? Vẫn còn chưa thử nghiệm?”
Bị người ta hoài nghi sự chuyên nghiệp của mình, cho dù người trước mặt là đại thần thì Bùi uyên cũng có chút tức giận: “Nếu như Đồng thủ trưởng không tin tôi có thể ời người khác đến.”
“Cho cô ấy dùng thuốc ngay lập tức.” Đồng Trác Khiêm lạnh giọng nói, gương mặt nam tính đẹp đẽ dường như trong nháy mắt biến thành kẻ ham mê bài bạc, bậy giờ chỉ còn cách này chẳng thể nào làm khác được. Bùi Uyên lạnh lùng cười một tiếng: “Bùi Uyên tôi đây chưa bao giờ làm việc sẩy tay cả.”
Dứt lời, từ trong hộp lấy ra một ống nghiệm thủy tinh, sau đó lấy kim tiêm ra, bơm chất lỏng vào trong kim tiêm rồi tiêm vào cơ thể Phục Linh.
Nhiệt độ cơ thể của cô ngày càng tăng lên, da cũng chuyển sang hồng hồng, màu hồng không giống như bình thường.
“Tình trạng này là sao đây?” ánh mắt Đồng Trác Khiêm có chút mịt mù.
Sắc mặt Bùi Uyên rất nghiêm túc, lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, khẽ nở nụ cười: “Chờ cô ấy vã hết mồ hôi sẽ tỉnh lại thôi.”
“Mất thời gian bao lâu?”
Bùi uyên im lặng một lúc nói: “Ít nhất cũng phải hai mươi phút.”
Khoảng thời gian này so với tốc độ xe đang đi thì tương đối dài, Đồng Trác Khiêm trở tay ôm lấy Phục Linh: “Tiểu Chấn, chạy xe với vận tốc thấp nhất có thể.”
“Vâng, lão đại!”
Xe chậm rãi xuất phát, đi chậm đến nỗi chẳng khác gì đang đi bộ cả. Chỉ một lát sau, điện thoại Đồng Trác khiêm vang lên, đầu dây bên kia là giọng thăm hỏi của Mạnh Thiệu Đình.
“Trác Khiêm, sao xe của con chạy chậm thế? Đang đi mà trì hoãn thời gian cũng không tốt lắm!”
“Phục Linh nói muốn ngắm cảnh ven đường, cho nên đi chậm một chút ạ.”
Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra nói: “Cũng không thể tùy tiện như vậy, bà thông gia vẫn đang chờ đó.”
“Dạ vâng, thưa bác trai.”
Dứt lời, cúp điện thoại, nhìn Phục Linh trong ngực vãn chưa tỉnh lại, hít một hơi thật sâu: “Tiểu Chấn, chạy xe vận tốc bình thường đến quán rượu Hoàng Thiên.” Nói xong lấy diện thoại trong tay, bấm một số điện thoại.
“Chờ tôi ở cửa sau.”