Phục Linh cảm thấy đây là một trò đùa giỡn, một trò đùa đã mở lớn rồi, nhưng khi người phụ nữ kia xoay người lại, dáng người ưu nhã tuyệt đại phong hoa ở trong mắt của cô thật sự giống như lửa khói đã tuôn ra một đóa hoa rực rỡ, ở trong lửa khói mịt mờ, cô nhìn thấy diện mạo bày ra không khác mình nhiều lắm.
Mà trong mắt của người kia, kinh ngạc, bàng hoàng, lo lắng, hiểu lầm không ngừng suy nghĩ lập tức hiện lên ở trong mắt.
Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, vốn có thể tính là lời nói vô căn cứ, nhưng đến cuối cùng cô lại thật sự giống như cứ dễ dàng tin như vậy.
Đây là vì cái gì? Phục Linh không biết, lqd cô thật sự không biết.
Cho nên, cô lựa chọn quên câu nói vừa mới nghe được kia, coi thường bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lại khẽ ướt của người phụ nữ.
"Tranh Tranh, Tranh Tranh, con có sao không?" Nhìn đứa bé té ở trong ngực Mạc Thiển Thiến, Phục Linh lập tức tiến lên ôm lấy cậu, Mạnh thiếu gia vừa mở mắt, đã nhìn thấy mẹ xinh đẹp thiện lương đáng yêu đứng ở trước mặt của mình, đôi tay ôm thân thể của mình, lập tức cảm thấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có ấm áp như vậy, liền ôm lấy cô: "Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết."
Nghe những lời của Mạnh thiếu gia này, Phục Linh cảm thấy rất vui mừng, rõ ràng cậu còn là một đứa bé năm tuổi, rõ ràng phải nằm rạp khóc lớn ở trong lòng cô sau cảnh ngộ nguy hiểm, mà lúc này đây cậu chỉ vui mừng nhào vào trong ngực của cô.
Nói cho cô biết, Mạnh đại thiếu gia cậu rất nhớ cô.
Mục đích, cho tới bây giờ cô đều biết, từ nhỏ Mạnh thiếu gia đã là một đứa bé lập chí không để ẹ lo lắng.
"Mạnh. . . . . . Con bé. . . . . ." Nhìn con dâu xa cách năm năm, chỉ một thoáng nước mắt của Mạc Thiển Thiến liền rơi xuống, bà cảm thấy trong lòng hết sức đau lòng, vô số ngày áy náy, đau lòng, cảm giác hành hạ khó bề phân biệt mà đến, tiêu diệt một chút ý định tốt đẹp cuối cùng của bà.
Vậy mà hôm nay, bà cảm thấy hình như trong lòng được người rót ấm áp vào, cả trái tim cũng ấm áp, cũng không có bất kỳ một chút ý lạnh nào.
Bà mất đi người đàn ông bà yêu.
Nhưng bà có con trai, có con dâu, còn có cháu trai bảo bối mà bà mong nhiều năm.
Như vậy không phải rất tốt sao?
Đúng, xác thực đã rất khá, đến hôm nay lqd, thật ra thì hy vọng xa vời của bà cũng lớn như vậy, cũng không có mạnh mẽ theo đuổi tình yêu như lúc tuổi còn trẻ, người đến chết chôn xuống một bãi đất, còn không bằng khiến cho khi còn sống mình khá hơn một chút?
"Mẹ." Đồng Trác Khiêm gọi một tiếng, cũng lập tức tiến lên đỡ Mạc Thiển Thiến dậy, nhìn hai mắt mẹ mình đẫm lệ, không còn dáng vẻ nụ cười lan tràn như lúc trước, anh đã cảm thấy trong lòng không phải tư vị gì.
Từ khi nhỏ, quan hệ của anh và cha cũng không giống như cha con, càng giống như quan hệ cấp trên và cấp dưới, mỗi khi ông bảo anh làm một chuyện, đều là ra lệnh.
Mà anh cũng coi như thực hiện mệnh lệnh.
Mà mỗi lần sau khi trở lại nhà họ Đồng, xem vết thương cho anh băng bó cho anh nấu cơm cho anh đều là mẹ, anh không có cách nào có thể nhìn mẹ mình chịu khổ.
Anh ôm lấy mẹ mình, chỉ vào Phục Linh ôm Tranh Tranh nói: "Đó là Phục Linh, cô ấy không chết, trong tay cô ấy chính là đứa bé kia, gọi là Tranh Tranh, là cháu nội của mẹ, con trai của con."
Trong phút chốc, nước mắt của Mạc Thiển Thiến giống như tuôn ra, đôi mắt bà đẫm lệ, trong miệng vẫn nói không rõ ràng: "Mẹ biết rõ, mẹ đều biết. . . . . ."
Nhìn một màn này, Lang Phàm cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.
Người nhà đoàn tụ hài hòa cỡ nào, ở trong đó, bà chỉ là một người ngoài mà thôi, không có quyền nói chuyện, Mông Kính ở bên cạnh bà nắm bả vai của bà, để cho bà có thể yên tâm dựa vào xuống.
Mặc dù đau lòng, chỉ là Lang Phàm biết đây là bà nên được, cho dù nhiều năm trước bà cho rằng con gái mình chết rồi, mà vẫn đi theo bước chân Mạc Sâm đã đi qua năm đó, sau đó trở lại chỗ gặp nhau.
Trong thời gian nhiều năm như vậy, bà thật lqd sự không ngờ con gái của mình còn sống, đầy trong lòng tràn đều là đau thương và tuyệt vọng khi chồng mất.
Mà duy nhất có , chỉ là mấy năm trước đó, Thiệu Đình hình đến đấy gửi cho bà mà thôi.
"Tiểu Kính, chúng ta đi thôi."
Không được, cứ mặc cho bà đi thôi.
"Được." Mông Kính bình tĩnh đáp lại, nặng nề nắm bả vai của bà rời đi, giống như trở về nhà người yêu.
Đồng Trác Khiêm nhìn bóng dáng Lang Phàm rời đi, không chút hoang mang nói: "Đó là người phụ nữ đưa dung dịch nguyên chất tới."
Phục Linh khiếp sợ quay đầu lại: "Anh nói cái gì?"
Cô suy nghĩ tỉ mỉ một lần, đột nhiên sau đó để Tranh Tranh xuống, đi tới trước mặt Lang Phàm, nhìn khuôn mặt không kém mình bao nhiêu, cô lại không biết nên nói những gì, mà Lang Phàm cũng hơi sững sờ nhìn cô.
Một đôi mẹ con xa cách nhau hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp mặt, lại dưới tình huống không tiếng động như vậy.
"Cha tôi muốn gặp bà."
"Cha con là Mạnh Thiệu Đình sao?"
"Vâng."
Lang Phàm cười cười: "Thân thể ông ấy lqd rất nhanh sẽ tốt hơn, mẹ cũng không đi được, con bảo trọng, mẹ đi đây." Dứt lời, xoay người muốn rời khỏi.
"Này, dì."
Lang Phàm không quay đầu lại, nếu như cẩn thận nhìn, lại phát hiện bóng dáng của bà run rẩy một chút.
"Làm sao lại đi? Thôi, Đồng Trác Khiêm, chúng ta cũng đi thôi."
"Hôm nay ai cũng không đi được." Giọng nói trầm thấp truyền đến trong nháy mắt, Lang Phàm và Mông Kính đồng thời dừng bước chân lại, quay người lại, nhìn Đồng Hoa Triệu cách đó không xa.
Ông ta mặc quân trang màu xanh lá cành tùng, quân đội đi theo ở đằng sau, người người cầm súng đạn thật trong tay, Mắt lạnh của Đồng Hoa Triệu nhíu lại, nhìn một nhóm người Mạnh Phục Linh bên trái còn có đoàn người Lang Phàm bên phải, khóe môi hơi nâng lên.
"A Thiến, bà thật sự không nghe lời." Câu nói đầu tiên của ông ta trầm thấp khàn khàn, là nói với Mạc Thiển Thiến.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạc Thiển Thiến nghe được Đồng Hoa Triệu nói chuyện kiểu như vậy, năm năm trước chính là trong buổi tối kia, sau khi bà tỉnh lại lấy được tin dữ của Phục Linh, câu nói đầu tiên nghe lqd được, cũng là loại giọng nói này.
"A Thiến, bà thật sự khiến người ta phiền lòng."
Là phiền lòng, không phải quan tâm, vì vậy bà mới bị giam lỏng ở nhà họ Đồng năm năm.
"Mông Kính, ông vì Lang Phàm liền không tiếc đắc tội với tôi, thậm chí đắc tội cả quân bộ sao?" Lời nói xoay chuyển, giọng nói của Đồng Hoa Triệu nhắm ngay Mông Kính.
Mông Kính cười lạnh, hình như không thèm để ý chút nào: "Những đáp án này, ông cũng rõ ràng hơn ai khác."
Ông ta nói đi nói lại chỉ là tới vì một người mà thôi.
Dường như Đồng Hoa Triệu cũng mệt mỏi, lqd nhìn ông ta nhìn Lang Phàm, sau đó nhìn khuôn mặt của bà nói: "Đi theo tôi."
"Đi tới nơi nào?"
"Gả cho tôi."
Vừa dứt lời, Mạc Thiển Thiến cười thê lương một tiếng, hình như sớm có dự liệu, khuôn mặt Đồng Trác Khiêm trầm xuống, Phục Linh vẫn kinh ngạc há to miệng, Mông Kính cũng nổi giận.
"Đồng Hoa Triệu, ông vọng tưởng hơn hai mươi năm còn chưa đủ sao?"
"Từ khi tôi bắt đầu đến đây, thì không phải là vọng tưởng." Ông ta nhìn chằm chằm Lang Phàm: "Sân bay bị tôi phong tỏa, nếu như Mông Kính còn là Mông Kính hơn hai mươi năm trước, có thể ngăn cản tôi, hôm nay lqd, ông ta không thể, Lang Phàm, hoặc là bà đi theo tôi, hoặc là tôi giết sạch mọi người nơi này, cướp bà đi."
"Bà tự chọn đi."
Câu nói sau cùng, thật sự chính đáng, hình như cũng quên con trai ông ta và cháu nội cũng ở trong đó.
"Súc sinh!" Mạc Thiển Thiến hét lớn một tiếng, đôi mắt đẫm lệ không cầm được chảy xuống: "Trác Khiêm là con trai của ông, Tranh Tranh là cháu nội của ông, ông cũng xuống tay được sao?"
Đồng Hoa Triệu không nói.
"Ông ta xuống tay được." Lang Phàm nói chuyện, giọng nói của bà thảnh nhiên, từ đầu đến cuối vẻ mặt chưa từng thay đổi, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, thật sự giống như một người ngoài cuộc.
"Hơn hai mươi năm trước, Mạc Sâm và ông ta tình đồng thủ túc, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng không kém anh em ruột, chiến dịch Lục Hải, liều mình cứu ông ta một lần, sa mạc hoang vu, khi ông ta té xỉu thì cho ông ta uống máu mình..., còn không phải ông ta cũng vì một người phụ nữ mà giết chết Mạc Sâm, Mông Kính và ông ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai nhà thế giao, lqd còn không phải vì một người phụ nữ, thiếu chút nữa ép Mông Kính chết đi, vậy mà hôm nay, cũng chỉ vì một người phụ nữ, giết chết mấy người mà thôi, ông ta còn có cái gì không làm được đây?"
Giọng nói của Lang Phàm vẫn lạnh nhạt như cũ, nói những chuyện kinh tâm động phách đó, thật sự giống như một người ngoài cuộc đang nói ra.
"Bà nói rất đúng, như vậy sự lựa chọn của bà là?"
Từ đầu đến cuối, Đồng Trác Khiêm cũng không nói câu nào, anh cảm giác lòng của mình có chút mất mát, từ nhỏ đến lớn, anh cảm thấy cha anh là thần, cho nên cha nghiêm túc ra lệnh với anh, để cho anh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, anh đều cảm thấy trong lòng không có gì, thế nhưng một khắc kia, ông ta có thể vì thứ ông ta muốn, buông tha tính mạng của anh.
Giống như ban đầu ông ta hạ lệnh sắp đặt mưu kế muốn giết chết vợ và con trai của anh.
Không có lương tâm, không có tính người.
"Đương nhiên tôi đi theo ông." Lang Phàm hạ thấp giọng, Mông Kính lo lắng kéo cổ tay của bà, lại bị bà lạnh lùng bỏ rơi: "Tiểu Kính, chính lqd tôi cũng không thể để mình sai tiếp nữa."
Âm thanh của bà cực kỳ nhỏ, chỉ có một mình Mông Kính nghe thấy, câu nói kia, có ý gì, không phải ông rất rõ ràng, lại hiểu mơ hồ, đợi đến khi ông hồi hồn, Lang Phàm chạy tới cười trước mặt Đồng Hoa Triệu.
"Theo lời ông nói, tôi đi với ông, thả bọn họ."
"Được."
"Cha." Đồng Trác Khiêm đột nhiên lên tiếng kêu, Đồng Hoa Triệu quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh một cái.
"Trước kia khi về nhà những nghênh đón lqd kia đều là giả sao?"
Đồng Hoa Triệu không nói lời nào.
"Trước kia chút yêu thương quan tâm đó cũng là giả sao?"
Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, lập tức quay người rời đi.
"Như vậy nếu là giả, còn giữ ân tình cha con làm gì? Không bằng bây giờ cắt đứt, cũng tốt, đỡ cho ngày sau đỏ mắt gặp mặt."
"Được."
Đồng Hoa Triệu cảm thấy, mặc dù chữ này nói rất đơn giản, lại thật sự giống như đã dùng hết hơi sức cả đời của chính mình.
Ông ta nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình, cổ thật cao nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào phía trước, hình như lqd ngay cả nhìn ông ta một cái cũng khinh thường.
Ông ta hơi cười cười tự giễu, nhưng không biết vì cái gì.
Kết quả nào là đúng? Cái gì là sai? Đáp án này đã bị ông ta từ bỏ không tiếng động ở rất nhiều năm trước, vậy mà hôm nay, là muốn tìm về sao?
Không, đó không phải việc ông ta nên làm.
Hiện tại, ông ta nên chuẩn bị, chính là hôn lễ của ông ta và Lang Phàm.
Cách hơn hai mươi năm, giống như nằm mơ một thế kỷ, cũng không sai biệt lắm là thời điểm nên thực hiện.
Sẽ để cho tất cả âm mưu bày ra đạt được kết thúc kể từ thời khắc bây giờ, mà có ít thứ, hiện tại mới bắt đầu.