Chương 140: Thật sự đi sao?

Cho dù năm tháng phí hoài, thì giờ giới hạn đã lâu, thiếu niên tóc mai đen nhánh từ từ trắng xóa, nhưng từ lúc mới bắt đầu dây dưa giống như một loại sợi tơ quấn quanh chưa từng cởi ra.

Đây giống như một điều bí ẩn, thật lâu không giải được.

Ông ta cho rằng bàn cờ của ông ta lật tay trong ngoài đều là càn khôn, nhưng không biết cuối cùng rơi vào trong cuộc chỉ có bản thân mình mà thôi.

"Đồng Hoa Triệu, Lang Phàm trở về gặp ông, đã lâu không gặp."

Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ xuyên qua thủy tinh, xuyên qua khe hở, chiếu trên mặt người phụ nữ chưa từng lưu lại dấu vết già nua của năm tháng ở trong phòng, lông mày kẻ đen che phủ mắt, môi đỏ mọng như lửa, xinh đẹp giống như một bụi hoa mẫu đơn sắp nở rộ.

Đúng, chính xác là hoa mẫu đơn.

Ban đầu cũng có người từng ví bà như vậy, nói bà là mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, lại không thể như hoa mai đứng ngạo nghễ trong sương lạnh, cho nên, có người, có người được thích kia, chọn hoa mai, bỏ quên quốc sắc.

Bà mặc sườn xám, thêu cỏ Lavender lqd màu tím mà mình thích nhất, đeo lên một sợi dây chuyền đơn giản, cổ ưu nhã thật cao như thiên nga nhìn lên.

Sau đó rời đi.

"Đi Tân Hà Uyển." Đi một chỗ xa lạ, gặp một người quen.

Lang Phàm suy nghĩ một chút, trong trí nhớ người đàn ông đó có muôn vàn điều tốt lại rất cưng chiều đối với bà, nhưng có chút mơ hồ không rõ, chỉ loáng thoáng nhớ ba chữ này: "Tôi ở đây".

Sau nửa giờ, tắc xi dừng ở cửa chính của Tân Hà Uyển.

Đúng lúc này Mạnh Thiệu Đình được đón ngày thứ ba, Phục Linh vẫn còn ngủ mê man, trong biệt thự Tân Hà Uyển, Hoa Chân, Lạc Lịch, Đồng Trác Khiêm còn đang chờ, kỳ tích này đến.

Mà Lang Phàm giống như một kỳ tích.

Tòa 302, đây là người đàn ông kia cho bà địa chỉ, bà trầm mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa vang lên ở trong biệt thự, lại thật sự giống như một tiếng sét, Đồng Trác Khiêm gần như lập tức chạy tới cạnh lqd cửa, kéo cửa ra, nhưng hơi kinh ngạc nhíu mày.

Nếu như không phải biết bây giờ Phục Linh còn ngủ mê man đang trong phòng, anh sẽ cho rằng người đứng ở cửa là Phục Linh.

Người phụ nữ trước mắt mặc sườn xám màu tím, tóc vén lên thật cao, dáng vẻ kia cực kỳ giống Phục Linh khi Đồng Trác Khiêm mới gặp gỡ cô.

Lang Phàm cười cười, cũng không để ý quá mức đối với ánh mắt kinh ngạc của Đồng Trác Khiêm, mà nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi Mạnh Thiệu Đình ở nơi này sao?"

"Vâng. " Cũng không suy nghĩ quá nhiều, Đồng Trác Khiêm trực tiếp trả lời.

Lang Phàm cười cười, khóe môi hơi nâng lên, rõ ràng người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, cười lên lại không có gì khác với con gái tuổi mười sáu, hồi lâu, bà lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lồng ngực, đưa cho Đồng Trác Khiêm: "Đây là tôi đưa cho ông ấy, đối với mười mấy năm chăm sóc của ông ấy, tôi không gì báo đáp, tôi có thể làm thì tự nhiên sẽ cố gắng làm được."

Nói xong, rời đi, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào trong bụi bậm, bị ánh mặt trời chiếu xạ qua, bốc hơi thành lqd hơi nước, giống như đau thương rơi lệ chỉ là ảo giác trong nháy mắt.

"Dung dịch cỏ Lavender nguyên chất!" Hoa Chân gần như run rẩy hô lên cái tên này, trong miệng không ngừng lẩm bẩm kỳ tích, kỳ tích, Hướng Oản * thật thần tiên mà.

Thật ra thì đến sau đó suy nghĩ một chút cũng biết, người bình thường không tra được những chuyện này, nhưng đặt ở Hướng Oản nơi đó thì không phải việc gì khó, không sai biệt lắm chỉ là vấn đề thời gian.

Đợi đến khi tra được ngọn nguồn sự việc, chỉ đưa cho Đồng Trác Khiêm một chữ chờ.

Một lần đợi, thực sự chờ được vật cứu mạng.

Nhưng ở bên trong lòng của Đồng Trác Khiêm vẫn không yên ổn như cũ, người gương mặt phụ nữ kia khiến anh thấy quá quen thuộc, vừa rồi giống như Phục Linh tới gõ cửa.

Anh tin tưởng, đây tuyệt đối không phải trùng hợp hoặc do Hướng Oản sắp xếp.

Đây là chân tướng rõ ràng trước lúc dự đoán!

"Tốt lắm, hiện tại mọi người kiềm chế ở chỗ này, có vật này, thuốc rất nhanh sẽ có thể điều chế ra được rồi, về phần anh." Hoa Chân nhìn Đồng Trác Khiêm: "Lại đi cứu tỉnh Phục Linh đi."

Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái, trở về phòng cứu tỉnh Phục Linh, sau khi biết tất cả chuyện tình, Phục Linh thoáng an tâm, sau đó liền quyền đấm cước đá một hồi đối với Đồng Trác Khiêm.

Con mẹ nó, dám động thủ với bà đây?

Con mẹ nó, dám đánh cái ót bà đây, dẫn đến bà đây té xỉu?

Con mẹ nó, ngộ nhỡ xuống tay chính xác lqd, đánh cho bà đây thành chấn thương sọ não, làm thế nào? Làm thế nào?

Tức nhất vẫn là anh ngăn cản cô đi Provence, nếu không có kỳ tích đó xuất hiện thì làm thế nào? Cha cứ thế mà chết đi? Cứ như vậy mà rời khỏi rồi hả?

Không, Phục Linh dùng sức lắc đầu một cái, cô không thể tiếp nhận.

Vậy mà hôm nay, may mắn là, rốt cuộc cha của mình được cứu rồi, ông ấy có thể thoát khỏi giấc mơ khiến cho ông ấy thật lâu không thể tỉnh lại, để cho thân thể ông ấy cũng không cần bởi vì nằm lâu như vậy, mà sau đó lưu lại di chứng eo mỏi lưng đau.

Thật may, thật may.

Phục Linh không ngừng lẩm bẩm trong miệng, chờ lúc xuống lầu, Hoa Chân cũng đã dùng tốc độ cực nhanh phối thuốc tốt, bắt đầu tiêm vào cho Mạnh Thiệu Đình.

"Tốt lắm, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mai cha cô có thể tỉnh lại." Nói xong, Hoa Chân cũng giống như thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một thoáng mồ hôi Phục Linh cũng đã chảy ra, nhìn bộ dạng quân lính tan rã của Phục Linh, Đồng Trác Khiêm cười cười.

Hình như giống như nụ cười thỏa mãn.

Mà đổi thành một đầu, Đồng phu nhân sững sờ ở trong phòng khách xem ti vi, cặp mắt hơi mờ mịt, thật sự giống như lại đang suy tư thứ gì.

"Các người buông tôi ra, buông tôi ra, lqd mẹ tôi lập tức tìm tới, đánh không chết các người mới lạ."

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nhốn nha nhốn nháo, hình như là tiếng của một đứa bé, những năm này bà cũng không trông nom bất kể chuyện gì liên quan với Đồng Hoa Triệu, mỗi ngày mỗi ngày đều trải qua mê man, mà hôm nay bên ngoài truyền tới tiếng đứa bé kia, lại làm cho bà cảm thấy trong lòng không khỏi ấm áp và thoải mái.

Đứa bé vẫn còn giương nanh múa vuốt lẩm bẩm ở bên ngoài, Đồng phu nhân cũng đã đứng lên, sau đó mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào trong nháy mắt, để cho bà nheo mắt lại, cũng thấy rõ mặt đứa bé lo lắng, chảy đầy mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Cái nhìn kia, lại thật giống như một tiếng sấm từ phía trên trời bổ xuống, nện thẳng ở trên trán trong lòng bà.

Nếu như không phải cuộc sống mấy năm qua này yên tĩnh khiến cho tâm tính của bà càng ngày càng thờ ơ, bà nghĩ bà nhất định sẽ rất kinh ngạc há to miệng quát lớn một tiếng.

Dáng dấp của đứa bé kia rất ngoan ngoãn, mặc quần jean và áo khoác nhỏ màu trắng, tóc bị cắt thành một đầu BOBO, thoạt nhìn lqd vô cùng tinh xảo mà xinh đẹp.

Nhưng gương mặt kia, Đồng phu nhân lại cảm thấy rất quen thuộc.

Là rất quen thuộc, tại sao có thể không quen thuộc, con trai của bà, khi còn bé dáng dấp Đồng Trác Khiêm gần như chính là gương mặt như vậy. . . . . .

Bà kiềm chế lại tâm tình kích động trong lòng, lòng chết đi nhiều năm dường như được sống lại, bà ho khan một cái, muốn che giấu âm thanh run rẩy của mình, sau đó hỏi: "Đứa bé này là ai?"

"Đây là lão gia đưa tới bồi phu nhân."

"À." Không ngờ, Đồng phu nhân chỉ nhẹ nhàng à một câu, sau đó chính bà cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, nếu như nói đây là trước kia, bà sẽ rất vui vẻ, cho dù người phụ nữ sắp năm mươi tuổi, nếu nhận được quà tặng của chồng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng, đây là hiện tại, bà cảm thấy trong lòng cũng không tạo nổi bất kỳ gợn sóng nào nữa.

Bà nhìn đứa bé kia, đứa bé kia cũng nhìn bà.

Hai người đột nhiên đồng thời nhếch miệng cười lqd một tiếng, giống như tâm ý tương thông.

"Cháu tên là gì hả?" Ngồi ở trong phòng, Đồng phu nhân xếp tất cả đồ ăn vặt trong nhà ở trước mặt đứa bé.

Mà đứa bé này, chính là Mạnh thiếu gia mất tích đã lâu.

Cầm trên tay một bọc khoai tây chiên, lập tức mở ra, tiếng ăn giòn tan giòn tan vang lên, trong miệng nói mơ hồ không rõ: "Bà có thể gọi cháu là Tranh Tranh, một mình bà ở nơi này cũng không cảm thấy buồn bực sao?"

Đồng phu nhân cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ khiến mình thích, liền cười một cái rồi nói: "Hiện tại có Tranh Tranh theo bà rồi, bà không cảm thấy buồn nữa."

Mạnh thiếu gia nghe xong lời này thì trong lòng không thoải mái, lập tức không có tâm tình ăn cái gì, liền trực tiếp nhét khoai tây chiên vào một bên, rũ đầu, một dáng vẻ yên tĩnh.

Nhìn bộ dáng này của cậu, Đồng phu nhân đã cảm thấy đau lòng , vội vàng ôm lấy cậu, dụ dỗ hỏi cậu: "Thế nào? Thế nào? Có phải bà chọc giận cháu mất hứng hay không?"

Mạnh thiếu gia lắc đầu lqd một cái.

"Hay là bà đưa đồ ăn không ngon cho cháu."

Mạnh thiếu gia lắc đầu một cái.

"Hay là ——"

"Là cháu nhớ mẹ." Mạnh thiếu gia dùng giọng nói mềm nhũn nói chuyện.

Đồng phu nhân lập tức phạm vào khó khăn, không biết nên như thế nào cho phải, cửa biệt thự bị người mở ra, trong nháy mắt, vẻ mặt Đồng phu nhân trầm xuống, khôi phục dáng vẻ người lạ không thể gần lần nữa.

"Chính là ông lão hư này, bắt được cháu, không để cho cháu thấy mẹ, bà đánh ông ta, đánh ông ta đi."

Đồng phu nhân chỉ ôm lấy lqd Mạnh Vân Tranh, dụ dỗ không tiếng động.

Đồng Hoa Triệu cũng không nói lời nào, chuông điện thoại di động vang lên không hề có điềm báo trước, hình như đầu kia truyền đến giọng nói không thể tin được.

"Lão gia, Mạnh Thiệu Đình tỉnh rồi."

Trong phút chốc, nét mặt Đồng Hoa Triệu biểu lộ rất nhiều loại tâm tình, giống như vui sướng, giống như hưng phấn, giống như coi chừng gì đó rốt cuộc coi chừng được, mà ở trong nét mặt đó lại mang theo một loại phiền muộn, ông ta cúp điện thoại di động, lại nói một câu không lien quan chút nào.

"Cuối cùng bà cũng chịu trở lại." Còn chưa có bước vào cửa thì bước trên bậc thang hơi chậm lại, xoay người mở cửa rời đi lần nữa.

Có gió lạnh rì rào rót vào từ bên ngoài, Mạnh thiếu gia cũng cảm thấy bắt đầu lạnh, liều mạng cọ trên người Đồng phu nhân.

Mặc dù chỉ mới thấy vài lần ngắn ngủn, thế nhưng bà lão này đối với cậu thật sự rất tốt, hơn nữa cũng có một loại cảm lqd giác rất thân thiết nữa, về phần rốt cuộc là cảm giác gì, Mạnh thiếu gia không biết, cho nên tiếp tục ăn.

Bóng dáng ông ta lảo đảo đi xa bóng dáng, không giống bình thường nhẹ nhàng chậm chạp như vậy, không hoảng hốt không vội vã, vậy mà hôm nay, lần đầu tiên bà thấy được bóng lưng vội vội vàng vàng của ông ta, trên mặt mang nụ cười, giống như cậu nhóc vội vã đi tham gia hẹn hò.

Không biết vì sao, Đồng phu nhân chỉ cảm thấy lần này ông ta đi, thật giống như tim của mình cũng trống rỗng rồi.

Cảm giác kia, giống như rất nhiều năm trước, nhưng kể từ khi bà sinh Trác Khiêm thì sau đó không còn loại cảm giác này, Đồng phu nhân đè tim lại, đột nhiên hỏi mình.

"Là thật sự đi sao?"

Vấn đề này, không có người trả lời bà, cả phòng vắng vẻ, Đồng phu nhân đột nhiên cảm thấy rất mệt, cả trái tim giống như đầu cành tùng bách bị đè thấp trên núi tuyết mênh mông, bà chậm rãi nhắm mắt lại, buộc mình không cần suy nghĩ những chuyện này nữa.