Chương 123: Em được hưởng chút ánh sáng của anh.

Ba ngày trước, Phục Linh nhận được tin mình sắp sửa kết hôn.

Nhất thời vừa vui sướng, khiếp sợ, vừa kinh ngạc, vô số loại tâm tình kéo tới, cô ão não, ão não tại sao ngay cả một buổi cầu hôn đơn cũng không có, đã quyết định kết hôn?

Cô than thở, than thở vì mình sắp sửa đi vào phần mộ hôn nhân, mỗi một lần đi ngang qua phòng của mình, thật giống như đang nhìn thấy một cái quan tài.

Cô vui sướng, vui vì rốt cục có thể lấy Đồng Trác Khiêm, sau đó hai người có thể cùng nhau sống một cuộc sống vui vẻ.

Sauk hi biết được tin tức, mỗi ngày bà Đồng đều nhìn cô khi thì than thở, khi thì cười khúc khích, lát sau lại nhíu mày.

Bà Đồng rất lo lắng, lông mày dính chặt lại một chỗ.

Vội vàng tìm bác sĩ tâm lý cho Mạnh Phục Linh, kết quả cuối cùng khiến cho Đồng gia khiếp sợ.

Chứng sợ hãi trước khi cưới!

Tin tức này truyền tới tôiiTrường An, cô nghĩ thế nào cũng không hiểu, làm sao lại sinh ra một nữ nhân điên điên khùng khùng trong kịch Quỳnh Dao vậy, cái gì mà sợ hãi trước khi cưới chứ.

Đây là tại sao?

Kết quả là không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của Lạc Sâm, lập tức thu dọn đồ đạc dẫn Lạc Sâm quay về thủ đô.

Một ngày này, khoảng ba mươi giờ trước ngày kết hôn, bên ngoài mưa rơi lác đác, vì không thể ra ngoài sân, Phục Linh vô cùng buồn bực tiếp tục đắp chăn vùi trên ghế sa lon, nằm cách TV mười thước xem ti vi.

Nói là xem ti vi, thật ra là ngẩn người, mắt vốn bị cận một chút, cách TV xa như vậy làm sao có thể nhìn thấy?

Mơ hồ nhìn thấy một đám phụ nữ tụ ở cùng một chỗ, sau đó đánh từng cái bạt tôii, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng tiếng bạt tôii kia vẫn rất lớn rất lớn.

Phục Linh lập tức che mặt, lông mày nhíu lại: "Đau , thật đau , cô diễn viên này ăn cái gì để lớn vậy? Cứ để bị đánh như thế sao?"

Không ai nghe cô nói chuyện, trong nháy mắt Phục Linh cảm trong lòng mình trống rỗng , mỗi sáng sớm tĩnh dậy, chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm , nhưng vẫn không nhìn thấy Đồng Trác Khiêm , căn nhà mỗi ngày đều rất yên lặng, trừ bà Đồng chăm sóc cô thì không có ai khác.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Trác Khiêm cũng bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian quan tâm cô, cô cũng thông cảm.

Nhưng là loại cảm giác này, thật sắp làm cho cô hỏng mất!

Vì vậy, Mạnh đại tiểu thư quyết định, muốn đi ra ngoài dạo một vòng.

Nhưng là khổ nổi không có nơi nào muốn đi!

Nhìn trời đã sắp chiều , vì vậy Phục Linh trịnh trọng quyết định, trở lại chốn cũ!

Đối với cô mà nói, chốn cũ cũng chỉ có cái bar đó mà thôi .

Đối với chút kinh nghiệm lần trước, Phục Linh không dám mạo hiểm một người lén đi ra ngoài, mà mặc bộ quần áo thoải mái mang một đôi giày vảo, dùng chiếc Maserati Đồng gia vừa mua cho cô đi ra ngoài cùng với một đám vệ sĩ.

Phô trương như vậy, bà Đồng cũng không có lo lắng lắm, liền để Phục Linh đi, chính mình thì dọn dẹp một chút rồi đi tìm hàng xóm chơi mạt chược.

"**! Xe nổi tiếng thế giới thật không thể đùa, thật tốt!” Phục Linh tự đáy lòng thở dài, mặc dù nhà cô cũng coi như giàu có, nhưng nhiều lắm cũng chỉ mua một chiếc BMW , nhưng bởi vì người cha keo kiệt của mình, đừng nói tới BMW đến Cherry QQ cũng không chịu mua, chỉ có thể tự cầm đồng lương ít ỏi của mình đi mua một chiếc xe chạy bằng điện .

Đáng giận nhất là, chiếc xe chạy bằng điện quý giá của cô, lại bị lấy cắp trong một đêm gió lớn.

Tên khốn nào lại không biết xấu hổ như vậy chứ, trù cho hắn bất lực.

Cũng không muốn nhớ lại những chuyện hao tổn tâm trí kia , Phục Linh ôm tâm tình vui sướng ngồi trên xe mới của mình, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi không ít.

Trước đó vài ngày có cảm giác giống như chim nhỏ bị nhốt trong lồng tre, cả ngày trừ đi dạo trong sân còn lại là núp ở trong phòng ngủ, trên mặt cũng dài ra không ít, bởi vì cô vốn rất gầy , bụng mặc dù chính xác đã mang thai hơn bốn tháng , khi mặc quần áo thể thao thùng thình cũng không nhìn ra được.

Vẫn còn bộ dáng sinh viên đại học thanh thuần như lúc ban đầu, nhưng gần đây, sinh viên đại học có khuynh hướng càng lúc càng lộng lẫy.

Xe rất nhanh đã ngừng lại ở trước cửa quán bar, hiện tại là bảy giờ, chính xác là thời gian hoạt động của quán bar, trước kia Tiểu Nhạn thanh lệ từng đứng ở cửa cái đó, bây giờ đã đổi thành hai mỹ nữ có vóc dáng bắt mắt.

Xe được hộ vệ lái vào bãi đậu xe, Phục Linh cũng đi theo, dù sao quán bar cũng là nơi khoe tiền bạc, nếu đi ra từ một chiếc xe xịn, không chừng lại trở thành con khỉ bị vây xem.

Vì lý do an toàn, hơn là khiêm tốn, Phục Linh không biết từ nơi nào tìm được một cái nón lưỡi trai, trực tiếp đi vào trong quán bar.

"Tiểu thư, đợi một chút."

Phục Linh tà nghễ hỏi: "Chuyện gì sao?"

"Hôm nay sảnh đã có người bao hết, không có thiệp mời thì không thể vào, xin tiểu thư hãy lấy thiệp mời."

Chết tiệt, vốn đang ôm tâm tình vui vẻ tới thả lỏng một chút, nhưng không ngờ lại bị người ngăn ở cửa?

Trong sách có nói, phụ nữ có thai tính tình rất nóng nảy, vì vậy, Phục Linh nổi nóng.

"Tránh ra!"

Hai mỹ nữ kia cũng là người cao ngạo, nghe thấy câu này đã bực mình, hơn nữa thấy người này mặc đồ thoải mái như đi xem phim buổi tối nên rất xem thường.

Nhìn bộ dạng này, không chừng chỉ là cô bé con còn đang đi học, ở trường hay cãi lộn dưỡng thành tính khí nóng nảy, mỹ nữ bên trái hừ lạnh một tiếng nói: "Cô bé à , về nhà đi, tới nơi này xem náo nhiệt sao?"

Cô bé ? Phục Linh cười nhạt, là đang nói cô hay là nói đứa con trong bụng cô vậy.

Phục Linh càng thêm nóng nảy, một tôiy ngăn trước mặt cô gái, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngoan ngoãn tránh ra một bên!"

Mỹ nữ tức giận, căm tức nhìn: "Bảo cô đi ra ngoài thì ra đi, không nên ở chỗ này cản trở khách của chúng tôi."

"Vậy ý của cô là tôi không phải là khách sao?" Phục Linh trầm giọng hỏi.

"Cô ——"

"Mau tránh ra, mau tránh ra, đừng cản đường bổn thiếu gia ——" tiếng nói này, dị thường cao ngạo, giống như đang hưỡng lỗ mũi lên trời mà nói chuyện, là kiểu làm cho người khác sinh ra cảm giác chán ghét.

Mà Phục Linh lại cảm thấy tiếng nói này có chút quen thuộc.

"Ôi, Trầm thiếu gia, hôm nay tới sao ? Chị em em ai cũng muốn nhìn thấy anh" mỹ nữ có vóc người cao gầy ở bên phải, vừa nhìn thấy người kia ăn mặc sang trọng bước tới, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười đi lên chào đón, bàn tôiy ngọc ngà cứ như vậy mà ôm cổ của anh tôi, cặp 34E cứ mãnh liệt như vậy đặt ở trên ngực người đàn ông.

"Mấy ngày không thấy, em lại càng ngày càng mặn mà ——"

Trong phút chốc, Phục Linh cuối cùng cũng từ hồi ức trở lại.

Bỉ ổi, ngu ngốc, thiếu đạo đức trùm cuối Trầm công tử.

Cô ôm ngực xoay người, mặt lạnh cười nhìn Trầm Nghĩa Thành nói: "Trầm thiếu, đã lâu không gặp!"

Thanh âm kia, rõ ràng là tiếng nói mềm mại nhẵn nhụi của con gái, nhưng ở trong tôii Trầm Nghĩa Thành, lại thật giống như ma quỷ tới lấy mạng trong Địa ngục .

Anh tôi có chút mất tự nhiên ngẩng đầu lên, sau khi thấy được khuôn mặt trắng trẻo như hoa bách hợp của Phục Linh, bộ dáng nhất thời vặn vẹo mãnh liệt giống như gặp phải quỷ.

"Mạnh Phục Linh ——" Âm thanh la hét rung trời, tức giận trong nháy mắt dâng lên cao, lại phải ráng mà ngăn lại.

Người đàn bà này, bây giờ anh không chọc nổi .

"Ôi chao ——" Phục Linh nhẹ nhàng phản ứng lại, nhưng trong nháy mắt bị tiếng nói vô cùng mất hồn của mình kích thích cả người nổi da gà.

"Trầm thiếu, giúp một chuyện đi!"

Trầm Nghĩa Thành đỏ mặt, nhưng không nói không được: "Cô nói đi."

"Tôi muốn đi vào, nhưng hai cô này lại không để cho tôi vào, cho nên, muốn nhờ anh giúp một chút."

"Ai ngu ngốc không cho cô ấy đi vào?" Trầm Nghĩa Thành rống lớn, mỹ nữ bên cạnh hơi run lên, sau đó chỉ hướng tới một tiếp viên khac: "Là Tiểu Lỵ."

"Ba ——" Tiểu Lỵ còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Trầm Nghĩa Thành sải bước đi tới, sau đó không chút lưu tình tát một cái trên mặt cô, trên mặt lập tức xuất hiện một dấu tay sưng đỏ, có thể thấy được bị đánh nặng như thế nào.

"Trầm thiếu ——"

"Ngươi câm mồm cho bố, cút!" giận rống lên một tiếng, Tiểu Lỵ thấy thế cũng không dám nhiều lời, lập tức bụm mặt chạy đi, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhìn rất đáng thương.

Phục Linh thấy thế, cảm thán, thật là bỉ ổi đáng thương!

Cô quay lại cười một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng đi vào.

Bên trong quán bar giống như đã được người sửa sang lại, càng thêm vẻ phồn hoa, cao ngạo.

Một lần nháo kịch kia, cơ hồ muốn phá nát quán bar.

Khu vực giải trí bị hủy, sau đó trong này còn chết một người, rất nhiều thiên kim thiếu gia sợ dính phải hối khí, cũng rất ít khi tới chơi.

Hôm nay sau một phen tu sửa của ông chủ, thoạt nhìn giống như trở lại ban đầu, cũng từ từ kéo lại được những thiên kim thiếu gia kia.

Mà Trầm Nghĩa Thành chính là một người trong số đó.

Từ sau lần gây chuyện ở quán bar đó cũng chưa ra mắt cô.

Một người râu ria, chỉ nhớ thoáng qua, Phục Linh cũng sẽ không ngây ngốc đi theo Trầm Nghĩa Thành tới nơi đó bắt chuyện.

Theo trong lòng người đàn ông hèn hạ bỉ ổi này, vô cùng có khả năng sẽ lại báo thù Phục Linh một lần nữa.

Bởi vì mang thai , rượu không thể uống, khói không thể hít, hát không thể lớn tiếng, Phục Linh có cảm giác vô cùng buồn bực, không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi an tĩnh, nhìn những người phía dưới đang tận tình hòa mình vào nhạc.

Giờ khắc này, cô thật giống như lại lần nữa sống lại những ngày trong quán bar trước kia.

Trước kia cô cũng là mặc sườn xám màu tím, trong tay bưng ly, lẳng lặng thưởng thức, mắt lạnh nhìn mọi người trong sàn nhảy đang ồn ào náo động.

Mà bây giờ đây?

Phục Linh muốn khóc.

Mặc dù là thiên kim tiểu thư, nhưng lại mặc quần áo thoải mái, còn mang một đôi giày vải, may nhờ có cái mũ, không ai nhận ra cô.

Mà duy nhất làm cho người ta ghé mắt nhìn, lại chính là mấy tên... hộ về hầm hố kia.

Phục Linh cười, cười đến quái dị, Gia, em dường như chỉ hưởng được chút ánh sáng của anh.