Lúc cô ngẩn người, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện bóng đen phản chiếu lên cửa thuỷ tinh, sau đó liền nghe được giọng nói trầm thấp của Lạc Sâm.
“Rốt cuộc trên người em bẩn như thế nào? Sao lại tắm lâu như vậy?”
“Anh. . . . . anh. . . . .” Im lặng một lát lâu, ngay cả một chữ Trường An cũng không nói ra được, trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận được hơi thở bên ngoài ngày càng lạnh đi, cô cắn răng nói: “Anh không trở về phòng mình sao?”
“Ba——”
Đây là âm thanh gì? Nghe thật quen tai, lúc nghe được âm thanh này, trong đầu Trường An trắng toả, giống như pháo hoa ở bên trong hung hăng nở rộ.
Mà sau khi âm thanh kia vang lên, gương mặt anh tuấn, thân thể cao lớn của Lạc Sâm thẳng thắng xuất hiện trước mắt cô.
Mà hình ảnh cô chiếu ngược trong đôi mắt anh còn thẳng thắng hơn——
Trường An bị doạ đến nỗi quên hét chói tai, cô nhìn thấy người đàn ông ngày càng gần mình, trong mắt giống như xuất hiện tia sáng lạnh lẽo, thật giống như con sói đói khát muốn nuốt chửng cô vào bụng.
“Anh không nên tới đây!” Một đôi tay chặn ở vị trí hai giờ, gương mặt Trường An trắng bệch lui về phía sau, nhưng đối lưng với cô là bức tường lạnh lẽo, không có đường lui, liếc mắt nhìn sau lưng, sau đó quay đầu lại, Lạc Sâm đã hoàn toàn đứng trước mặt cô.
Da thịt anh chạm vào da thịt cô, cảm giác giống như có một loại lửa nóng chạy xuyên làn da, còn có ánh mắt nóng rực doạ người, làm cho cô không dám nhìn thẳng.
“Trường An——” Anh nhẹ nhàng kêu tên cô.
Trường An theo bản năng ừ một tiếng, không biết tại sao, giống như là từ một phút Lạc Sâm đột nhiên vọt vào phòng tắm, đại não cô cũng bị chặt đứt giữa đường.
Không có tiếng hét chói tai, không có sợ hãi, không có tuyệt vọng, lại giống như nửa chận nửa che, giả bộ xấu hổ chối từ.
Đây là cảm giác làm cho cô hoảng sợ.
“Anh làm gì?” Đột nhiên Lạc Sâm ôm lấy Trường An, da thịt trắng nõn như ngọc dán chặt trên người anh, có cảm giác giống như ngọn lửa bừng cháy đốt người, anh muốn cô, lập tức! Ngay bây giờ!
Anh muốn cô đã quá lâu rồi.
Có lẽ đối với Trường An mà nói, khoảng thời gian ở trong tù kia là chuyện mà cả đời này cô không muốn nhớ lại nhất.
Nhưng đối với Lạc Sâm mà nói, đó là những ngày trôi qua phong phú nhất từ trước tới nay.
Chỉ vì ở nơi đó có cô gái dịu dàng không thích tươi cười, làm ấm áp thân thể luôn lạnh như băng của anh.
Trường An giãy giụa, anh lại làm như không nghe thấy, sải bước tiêu sái ra khỏi phòng tắm, sau đó nhét cô vào trên giường lớn, lưu loát loại bỏ chướng ngại duy nhất giữa hai người, anh cứ trực tiếp che phủ lên người cô như vậy.
Trường An vẫn giãy giụa như cũ, lúc nhìn thấy thân thể trần trường của Lạc Sâm đè lên người mình, nhịp tim đập nhanh mãnh liệt: “Lạc Sâm, anh đứng lên cho tôi.”
“Em nói bây giờ có thể sao?” Lạc Sâm cười thật thấp, sau đó mang theo nóng bỏng và quyến luyến hung hăng hôn lên môi cô.
Giờ phút này, Lạc Sâm giống như biến thành dã thú, mỗi một tế bào trên cơ thể đều giãn ra, anh hôn rất sâu, giống như sâu đến xương tuỷ, mang theo tình yêu say đắm, như nói lên nhung nhớ và tình yêu anh dành cho Trường An.
Ở trong nụ hôn này ẩn chứa tình cảm sâu nặng, Trường An cảm thấy như vậy.
“Phó Trường An, anh muốn em——”
Trường An có chút hoảng hốt, cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, hình như là lúc ở trong tù, mỗi lần anh ở trên người cô xoa xoa nắn nắn, giống như là hạ thông báo, báo cho cô, động tác phía sau của anh——
Cô nhớ lại lần đầu tiên mình và Lạc Sâm gặp nhau, ăn mặt mộc mạc, đầu tóc xốc xếch, còn có bộ dáng buồn ngủ mang theo một chút thoải mái làm cho cô cảm thấy bình yên.
Sau đó, ở mỗi đêm, anh đều hung hăng muốn cô, khi đó cô còn phảng kháng, nhưng ngay sau đó liền bỏ mặc, cô tình nguyện bị một người chà đạp, cũng không cần bị một đám đàn ông chà đạp.
Sau này, vô số ngày đêm, anh đều hung hăng muốn cô, phảng phất giống như vĩnh viễn đều không vừa lòng.
Cho đến một ngày, sau khi cô tỉnh dậy, anh liền biến mất.
Tiếp đó, ngày cô ra tù cũng đến, sau đó, liền không có sau đó.
Anh từng ở trong mưa bước chậm đến, mặc áo khoác màu đen, giống như đó là màu sắc lạnh lùng cứng rắn nhất trên thế giới này, giày da thủ công Italy không nhiễm một hạt bụi, từ lúc cô bắt đầu tiếp xúc với anh, cô cũng biết mặc dù người này lười biếng, lại vô cùng thích sạch sẽ.
Cô còn nhớ sau cái ngày anh cứu mình trở về Italy, lúc cô tỉnh dậy liền nhìn thấy một đôi giày da dính đầy bùn đất và nước mưa, mà người đó lại không vứt bỏ, ngược lại còn cất giữ nó.
“Đôi giày này có giá trị——” Lúc anh nói như vậy, ánh mắt mỉm cười, gương mặt gian trá, cực kỳ giống một con hồ ly.
Sau đó, cô liền dây dưa không rõ với người đàn ông trước mắt này.
Trường An dây dưa ở trong nóng rực, nhìn thấy gương mặt Lạc Sâm mang theo mồ hôi, không biết bắt đầu từ lúc nào, bóng dáng người đàn ông này, đã từ từ đi vào lòng cô, đem người đàn ông đã từng ở trong đó đuổi ra ngoài.
Đột nhiên Lạc Sâm dừng lại, sau đó nhìn đôi mắt đang đỏ lên của Trường An, anh có chút đau lòng, sau đó nằm bên người Trường An, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, thấp giọng nói.
“Em biết, nếu như em không muốn, anh sẽ không cưỡng bức em——”
“Lạc Sâm——” Đột nhiên Trường An kêu lên một tiếng, sau đó cả người nhào vào trong ngực Lạc Sâm, nghẹn ngào khóc lên, sau đó cô lớn tiếng nói.
“Làm sao bây giờ? Hình như em thích anh rồi?”
Vậy sao lại giống như thích Lạc Sâm anh là một chuyện đả thương người như vậy? Lạc Sâm nâng mày, suy nghĩ một lát, sau đó dần lấy thân thể đè Trường An lại——
“Trường An, nói cho anh biết, em có nguyện ý hay không?”