Chương 119: Đây là vị hôn thê của tôi

Tiếng nghị luận rối rít truyền đến từ xa, tiểu thư danh viện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lấy tư thế cao quý nhất hấp dẫn các công tử quý tộc.

Ánh sáng chói mắt của sâm banh dưới ánh đèn xa hoa càng có vẻ say lòng người, một người rồi lại một đôi nhận lấy sâm banh, sau đó đặt ở bên mép, tạo ra tư thế xinh đẹp nhất.

Mà Trường An nhìn cảnh tượng say lòng người này, chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Quang cảnh xa hoa và thưởng thức của giới thượng lưu trước mắt này, không phù hợp với cô.

Cô giống như không có hồn phách đi loạn khắp nơi, âm thanh ngày càng ít đi, bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh lại, cô cảm thấy đầu óc mình dần dần thanh tỉnh.

Gió lạnh từ trong khe hở truyền đến, mà sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh giày cao gót trầm bổng giẫm trên mặt đất.

Đúng vậy, trầm bổng mà ưu nhã.

Chẳng qua là sau khi nghe được tiếng bước chân kia, Trường An đã biết người nào đứng sau lưng mình.

Cô chưa từng gặp cô gái nào hoàn mỹ như vậy, một cái nhăn mày hay nở nụ cười đều hào hoa phong nhã, khí chất danh viện toả ra đầy người, rõ ràng là âm thanh ồn ào của giày cao gót, lại bị cô giẫm đạp lên tạo nên bản nhạc ưu nhã có hồn.

Trường An xoay người, mà trong nháy mắt đó, Đào Huyên Lê đã đứng trước mặt cô.

Sau khi quay đầu, Trường An không nhìn thấy gương mặt duyên dáng sang trọng, mà là đôi tay mang theo sức mạnh gào thét đánh thẳng xuống——

“Ba——”

Âm thanh bàn tay đáp trả vọng lại trên hành lang, phá lệ vang dội.

Trường An run rẩy, sau đó liền vung tay đánh trở về, cô mở to đôi mắt sáng ngời, khí thế dịu dàng che dấu dưới vẻ lạnh lùng: “Đào tiểu thư, đây là cách chào hỏi mới của người nhà họ Đào sao?”

Trong mắt Đào Huyên Lê dâng lên sự kinh ngạc, cánh tay mới vừa rồi bị Trường An đánh trúng, từ từ sưng đỏ, thậm chí còn nhìn thấy một chút mạch máu, có thể thấy được người ra tay nặng như thế nào.

“Phó Trường An——”

Giọng nói Đào Huyên Lê bén nhọn, mang theo một tia bén nhọn thấm vào đầu người, Trường An nhíu mày, sau đó nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

“Tại sao cô còn xuất hiện trước mặt Cảnh Sinh? Cô dây dưa anh ấy chưa đủ sao?”

Dây dưa hắn?

Dây dưa Lục Cảnh Sinh?

Sâu trong đáy mắt Trường An nổi lên vẻ khinh thường: “Cô cho rằng bản thân mình yêu thích, là người khác sẽ yêu thích sao?”

Giờ phút này, đột nhiên Trường An phát hiện, cô không có vì lời nói và hành động cố ý gây khó khăn của Đào Huyên Lê làm cho đau lòng rơi nước mắt, không có vì nghe được ba chữ Lục Cảnh Sinh mà run rẩy.

Đã từng như vậy, có lẽ là bởi vì yêu.

Như vậy bây giờ thì sao?

Trường An có chút hoảng hốt, hoặc có thể nói là, từ rất lâu rồi, cô chưa từng yêu Lục Cảnh Sinh.

Không ai nói cho cô biết, yêu một người phải bị nhiều đau khổ mà gian nan như vậy, sau đó cô ở trong tình yêu từ từ hiểu được, cũng từ từ chết tâm.

“Phó Trường An, cô nói cho tôi biết đi, cô nói cho tôi biết phải làm như thế nào thì cô mới biến mất hoàn toàn trước mặt Lục Cảnh Sinh? Phải làm như thế nào thì cô mới không tới phá hoại tình cảm của chúng tôi?”

Đào Huyên Lê giống như lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sáng rực nhìn đôi mắt càng ngày càng tràn đầy vẻ khinh thường của Trường An. Lại phảng phất giống như tự lừa dối mình dối người.

“Như vậy cô liền làm hư mắt của hắn đi, sau đó hắn sẽ không nhìn thấy tôi nữa.” Dứt lời, Trường An mỉm cười, xoay người rời đi, toàn thân cũng trở nên lạnh như băng.

“Cô đứng lại——”

Giọng nói kia vẫn kiêu ngạo như lúc đầu.

Trường An không có dừng bước, vẫn không quay đầu đi về phía trước, phía trước là nơi nào? Cô không biết, cũng không cần biết, chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.

Âm thanh lách cách lách cách truyền đến, tiếng bước chân kia giống như là nóng nảy, tạo nên bản nhạc rối loạn, giống như đi về nơi ầm ĩ.

Bỗng nhiên, cổ tay Trường An bị người ta hung hăng nắm lại, sau đó kéo, cô bị buộc phải đối mặt với Đào Huyên Lê, mà đôi mắt của cô cũng nhìn thấy bàn tay kia cách gương mặt mình ngày càng gần.

Cô mệt mỏi không giãy giụa, người trước mắt này, thật giống như lâm vào trong hoảng hốt.

Eo của cô ấm áp bất thường, sau đó cổ tay Đào Huyên Lê bị người ta kéo, có tiếng con gái thét chói tai, kèm theo đó là âm thanh bạt tai vang lên.

Đào Huyên Lê ngã xuống đất, tóc cô ta trở nên rối loạn, váy ngắn bị xé rách một đường, cả người chật vật không chịu nổi, cô ấy giống như không tức giận, chỉ là lấy đôi tay chuẩn bị đánh cô chạm vào gương mặt bị đánh, một lát sau, cô ta khôi phục thần trí, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chồng mình ôm cô gái khác, gương mặt lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ.