Thịnh Lam lấy tay chống đở xe lăng, bánh xe chuyển động, từng bước từng bước đẩy cô tới chồng mình càng ngày càng gần.
Bánh xe ẩm ướt lưu lại dấu vết trên mặt đất, giống như bánh xe năm tháng không tiếng động thay đổi tính mạng cô, dâng lên một chút rồi lại một chút đau đớn giống như máu thịt lẫn lộn.
Nước mắt cô vẫn luôn chảy, giống như vòi nước bị hỏng, đau khổ như thế, làm cho lòng người sinh ra cảm giác yêu thương.
Tiểu Hỗ nhìn mẹ mình khóc thút thít, lập tức giống như đứa nhỏ không tìm được đường về nhà, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lát sau, cậu cũng khóc theo, mà chính cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc.
Có lẽ bởi vì cậu nhìn thấy mẹ khóc nhưng không biết nên làm gì, cho nên khóc theo.
Trước linh đường vang lên tiếng leng keng của những người lính, cho tới bây giờ, bọn họ đều đi trong bom đạn, về trong mưa bão, cho tới bây giờ, chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng giờ phút này, bọn họ lại ở giữa bầu trời âm u, bỏ ra một giọt nước mắt.
Tại sao?
Không ai trả lời được.
Chỉ là mơ hồ biết, từ nay về sau, một cô gái vô tội sẽ ngã gục giữa cuộc sống này.
Phục Linh sững sờ tại chỗ, một lát sau mới hồi phục cô bước những bước chân nặng nề phía sau Thịnh Lam, muốn giúp cô đẩy xe lăn.
Trong không khí vang đến giọng nói lạnh nhạt.
“Mạnh tiểu thư, tự tôi tới.”
Phục Linh buông tay, đem tự hào cô quý trọng cả đời bỏ lại nơi này.
Đột nhiên Thịnh Lam ngừng khóc, sau đó hờ hững dâng hương, ánh mắt thâm tình ngắm nhìn người đàn ông trong bức ảnh, sau đó chuyển sang Tiểu Hỗ cô dẫn theo vào trong nội đường.
Mưa phùn bắt đầu lớn lên, Đồng Trác Khiêm bình yên ngồi trên ghế sa lon, trên tay cầm một điếu thuốc, từ từ đốt cháy.
Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến mùi vị có chuyện sắp xảy ra.
Ánh mắt Đồng gia nheo lại, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, là một đoàn xe xa hoa lãng phí, có thể nói là “khoa trương” nhất trong lịch sử thủ đô này.
Dẫn đầu là chiếc xe Bugatti dáng dài, kiểu dáng vô cùng tôn quý, phảng phất tản ra khí thế làm người ta khiếp sợ, mà theo ở phía sau là Maserati, Lamborghini——xếp hàng cuối cùng lại là một chiếc Land Rover, mà xe kia giống xe Đồng gia đến tám phần.
Nhưng đây là chuyện không thể nào xuất hiện, Land Rover là kiểu xe dành riêng cho Đồng gia, trừ Tư lệnh có một chiếc, cả nước cũng chỉ có anh có chiếc xe này.
Mà hôm nay, Land Rover tương tự xe anh bị người ta làm thành xe theo đuôi, đây chẳng phải là làm xấu mặt anh sao?
Thủ đô có một luật ngầm, mặc kệ là người có thân phận, quyền thế hay cấp bậc như thế nào cũng sẽ không sử dụng đồ giống nhau.
Mà chỉ cần nhìn khí thế ồn ào của người mới tới, dẫn đầu là chiếc xe màu đen Bugatti dáng dài, Đồng Trác Khiêm đã biết là ai.
Phú hào đứng thứ ba thủ đô, Thịnh Hoa Thanh.
Ông ta tới nơi này, thật đúng là làm cho người ta nghi ngờ.
Đầu tiên, ông ta là loại người chỉ sống vì lợi ích của bản thân, nhất định sẽ không tới đây bởi vì lo lắng cho con gái mình.
Thứ hai, chuyện Thịnh Lam đến thủ đô, đã được anh phong toả bí mật, không người nào biết.
Thứ ba, khí thế hung hăng như vậy, thật sự là đi ngang qua sao?
Đồng gia vung tàn thuốc, khí thế bức người nhấc hai chân lên, làm như không nhìn thấy Thịnh Hoa Thanh đang đi tới.
Hôm nay Thịnh Hoa Thanh ăn mặc có chút ngu ngốc, tây trang màu đen kết hợp với cà vạt màu sắc sặc sỡ, tóc chia giữa, khoé môi nâng lên nhìn bức ảnh trong linh đường, chân mày nhíu lại, cảm thấy người này có chút quen mắt.
Một lát sau, ông ta bỏ qua, ông ta — Thịnh Hoa Thanh đã gặp qua quá nhiều người, mà có vài người không cần thiết phải cố ý nhớ lại.
Ông ta nhướng mày nhìn lão đại Đồng gia phô trương thanh thế ngồi trên ghế sa lon, trong lòng không khỏi hừ lạnh, ngoài miệng lại cười nói: “Hôm qua nghe con trai quản gia nói vợ cậu xảy ra chuyện, không biết hôm nay đã khoẻ chưa?”
Đồng Trác Khiêm cười lạnh: “Chú Thịnh, ngồi đi, dù sao thì chú cũng là trưởng bối, đừng khom người nói chuyện với tôi.”
Thịnh Hoa Thanh nói thầm thằng nhóc này cũng có chút đầu óc, bình tĩnh ngồi đối diện Đồng Trác Khiêm, nhìn thẳng vào anh.
“Không biết vợ cậu có khoẻ không?”
“Không biết mẹ chú có khoẻ không?”
“—— Khoẻ.” Nói quanh co một lát lâu, cuối cùng Thịnh Hoa Thanh cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Đồng Trác Khiêm nở nụ cười: “Cũng tốt.”
Thổi một tiếng huýt gió, dáng vẻ Đồng Trác Khiêm cực kỳ giống lưu manh, nhướng mi nói: “Chú Thịnh thật là phô trương.”
Thịnh Hoa Thanh cao ngạo cười: “Làm sao có thể so sánh với tuổi trẻ liều mạng như các cậu.” Mí mắt ông ta liếc nhìn Phàm Kiệt trên bàn thờ, khinh thường nói: “Chọc người không nên dây vào, mất tính mạng, coi như là tự tìm lấy.”
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.
Âm thanh hoạt động bánh xe lăn truyền đến, giống như chuyển động của răng cưa, bóp chặt lòng người.
“Không cho phép người khác nói về chồng tôi như vậy.” Từng chữ từng chữ vàng ngọc, từng chữ từng chữ sắc bén.