Chương 104: Đã rất chậm rồi

Bùm bùm ——

Pháo hoa bất chợt nổ tung trên trời đêm ở Thủ Đô, màu sắc rực rỡ giống như muốn đẩy lui đêm tối, bầu trời sáng bừng trong vẻ đẹp của trăm đóa hoa, nhiều đốm lửa bùng lên như phù dung sớm nở tối tàn, làm sáng cả ánh mắt mọi người, lại như chạm vào mất mác của tất cả.

Phục Linh nghe thấy âm thanh đốt pháo, cô đưa mắt nhìn pháo hoa sáng lạng ngoài cửa sổ, trong ánh mắt của cô pháo hoa nở rộ xinh đẹp, sau đó lui xuống chào tạm biệt.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, lòng giống như bông tuyết trên đỉnh núi ngàn năm không đổi ở ngoại thành Thủ Đô, đóng băng trái tim của cô, ngay cả đập lên một cái cũng là điều xa xỉ .

Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng tỏ lại có một chút sương mù, bình tĩnh nhìn Đồng Trác Khiêm, sau đó khẽ mở miệng, nở một nụ cười đau khổ.

"Gia, anh ta đã chết ——"

Một tiếng kia, mềm mại ngân dài, trầm tĩnh đau thương, Đồng Trác Khiêm run rẩy, anh cho tới bây giờ anh cũng không biết, ở trong miệng một người phụ nữ hoạt bát vui tươi như Mạnh Phục Linh lại có thể nghe thấy giọng điệu như vậy.

Những chữ những lời đó giống như từng cây tram thật dài trong nháy mắt bất ngờ không kịp đề phòng cắm vào tim anh, đau đến tê tâm liệt phế.

Đồng Trác Khiêm đột nhiên đứng dậy, sau đó hung tợn ôm lấy Phục Linh đang như muốn chết không muốn sống trên mặt đất, ánh mắt anh âm lãnh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cho ông đây một chút tinh thần đi, nhiều người nhìn như vậy, đừng để mất mặt."

Phun một tiếng, Phục Linh liền lớn tiếng khóc lên, hai tay dùng sức đánh lên ngực Đồng Trác Khiêm, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng kia chính là nữ chính trong kịch Quỳnh Dao.

"Em mất mặt, còn dám kêu mất mặt sao? Người ta ngay cả mạng cũng đã mất, còn không có cổ họng để nói một tiếng đây, Đồng Trác Khiêm, anh… anh thật sự không có nhân tính."

"Đúng, là ông đây không có nhân tính." Vừa nói, hai tay vừa ôm cô thật chặc sau đó trực tiếp tiêu sái đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.

"Mang di thể anh ấy trở về quân đội."

Có lẽ linh hồn của anh ta vẫn còn phiêu lãng xung quanh, có lẽ thần thức của anh ta vẫn còn sót lại trong đầu, tóm lại, hi vọng anh ta có thể nghe thấy những lời anh nói ngày hôm nay.

Nơi này đã xa cách nhiều năm như vậy, lần này, đã có thể vinh quang tiến vào.

Đáng tiếc, cảnh còn mà người đã mất.

Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh lên xe, một đường đi thẳng.

Mà lúc này, sắc trời chỉ mới sáng lên một chút.

Phục Linh lại nhìn sắc trời đang từ từ sáng lên, nở nụ cười tựa như lời từ biệt cùng ai.

Chúc anh lên đường bình yên.

Cô cho tới bây giờ đều là đần đần độn độn sống qua ngày, thuở nhỏ đi du học, lúc thiếu niên lại trở về nước lêu lổng trong xã hội, ngày ngày đi chơi thâu đêm suốt sáng, cô khi đó cảm thấy cuộc sống như vậy là phong phú, mà hôm nay, tinh tế nghĩ lại, chỉ thấy trống vắng đến đáng sợ.

Cũng may, có anh.

Cái tên họ Đồng ích kỷ bá đạo miệng chỉ toàn văn tục.

Nghĩ đến đó , cô liền ôm Đồng Trác Khiêm thật chặc, sau đó chui sâu vào ngực anh buồn buồn nói: "Trong lòng em khổ sở, rất khổ sở."

Chỉ một thoáng, Đồng gia liền mềm lòng ôm lấy thân thể của cô, hôn nhẹ trên trán cô: "Anh sẽ bắt bọn chúng trả giá, không người nào có thể trốn thoát."

"Anh ấy đã kết hôn rồi sao?" Phục Linh đột nhiên hỏi.

Hai hàng lông mày của Đồng Trác Khiêm nhăn lại thật sâu, tầm mắt nhìn chăm chú vào cảnh vật không ngừng chạy ngược bên ngoài, chậm rãi nói: "Anh ta có vợ con, vợ của anh ta từng liều chết trong một chiến dịch đến Miến Điện ba năm trước, bị trọng thương đến mức bị tàn phế, còn đứa con ——" anh thấp giọng nói chuyện, lại làm cho lòng của Phục Linh cũng nhói lên.

"Con trai anh ấy thế nào?"

"Có bệnh tim bẩm sinh ——"

Phục Linh lần nữa thấp giọng khóc sụt sùi, tựa như đứa nhỏ mất đi cha mẹ, đáng thương khiến người đau lòng.

Cô không hiểu, tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, ông ta có thể ột người gia tài bạc vạn, quyền thế hiển hách, thế mà lại khiến ột người khác mang số mệnh trẻ tuổi đã mất đi tính mạng, còn gia đình tội nghiệp của họ phải làm sao?

Nếu như, chỉ là nói nếu như, Phục Linh hiện tại có tâm tình nói một lời đùa, cô nhất định sẽ lần nữa dựng thẳng ngón giữa, rồi nhìn trời rống to: "** đại gia ông " .

Nhưng là, cô hiện tại trừ bỏ khó chịu, cái gì cũng không có.

Nhớ đã từng có người nói với Đồng Trác Khiêm, người phụ nữ khi mang thai ba tháng đầu không được để tâm tình khó chịu, khóc lóc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của đứa con.

Lúc này anh đang nhìn Phục Linh hai mắt đẫm lệ, lại đột nhiên nhớ tới nhất thời có chút luống cuống tay chân , lập ôm cô giống như đang dụ dỗ trẻ con tựa, thấp giọng dỗ cô.

"Ngoan, nhóc con, đừng khóc, em khóc làm anh khó chịu."

Phun một tiếng, Phục Linh càng khóc lớn tiếng hơn, cô vào giờ phút này vô cùng không hiểu tại sao Đồng Trác Khiêm lại không được bình thường như vậy, chẳng lẽ anh ở bên ngoài có tình nhân ? Chuẩn bị ở trong cái ngày mà cô đã vô cùng xui xẻo nói cho cô biết?

Không thể như vậy!

"Nhóc con, ngoan ngoan nghe lời anh."

Phục Linh buồn buồn từ trong ngực anh ngẩng đầu dậy, nhìn người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, đường nét mặt anh rõ ràng, lông mi thật dài giống như hồ điệp bay lượn lại giống như ánh mặt trời từ ngàn dặm ngoài thiên sơn vạn thủy, len lỏi vào cây lá.

"Phục Linh, người mà cả đời này đều không có chút đau khổ gì, vậy thì không thể gọi là đang sống, Đại Đầu, anh ta đã từng là một người lính, sứ mạng của một quân nhân là cái gì? Là bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng, từ xưa đến nay, đều chỉ có một cái đạo lý như vậy, cho dù anh ta đã giải ngũ rời đi, thì vẫn mãi là quân nhân, mà hôm nay, anh ta hy sinh, các chiến hữu sẽ không vì đó mà tiếc hận, chỉ biết tự hào vì chiến tích cùng thành công của anh ta, bởi vì, chuyện mà anh ta làm được, có lẽ cả đời bọn họ cũng không làm được, cả đời cũng không có cơ hội mà làm."

Phục Linh nhìn anh, ánh mắt từ từ tỉnh táo lại.

Đồng Trác Khiêm mặc dù đang ngồi nhưng sống lưng lại cao ngất, bất khuất tựa như vĩnh viễn không cúi đầu trước khó khăn.

105.2