Chương 8: Cũng Là Vợ Chồng

Editor & Beta: HaiAnh09990

Team: Huyền Lâu Mộng Các

Kiều Mạch Sanh chẳng biết tại sao, là có thể nghe được, giọng điệu này là ở báo cho biết anh nói với nhân viên, anh hẳn là thói quen dùng giọng nói này phân phó người khác, trừ những thứ này ra, cũng không bất kỳ cảm tình sắc thái nào. Cho nên, anh hẳn quên mất cô không phải là nhân viên của anh, mà là vợ anh.

Kiều Mạch Sanh cũng không phản bác, nhìn anh lên lầu.

Quản gia ba tháng qua, đã xem Kiều Mạch Sanh là nữ chủ nhân của cái nhà này, cô là người rất hiểu chuyện. Cô cùng Giản Thâm Dương cái gì nên biết và cái gì không nên biết, là điều kiện tiên quyết kết hôn, ông là đã rõ ràng, có thể là lo lắng cô thương tâm, tận tình nói tốt cho chủ nhân: “Phu nhân, tiên sinh từ khi chào đời như vậy, luôn chỉ ngủ một mình, cho nên thói quen ngủ một mình, cậu cũng không có ý khác, cô không nên hiểu lầm.”

Kiều Mạch Sanh nhìn quản gia, gật đầu một cái. Cô cũng không biết Giản Thâm Dương thật có phúc phận, quản gia giống như ba vừa lại giống như mẹ anh vậy, vì anh bận tâm tất cả mọi chuyện, điển hình như hoàng đế không gấp mà thái giám đã gấp rồi, ở trong mắt cô, cảm thấy rất khả ái lại hiền hòa, cũng lần đầu tiên gặp mặt thái độ độc đoán, chênh lệch thật lớn.

“Cháu còn phải chuẩn bị luận văn, cháu đi trước đọc sách, ngài bận rộn cứ đi, không cần phải để ý đến cháu.”

Cô nói xong, quản gia liền gật đầu, đi vào phòng bếp liên tục, tự mình phân phó việc to việc nhỏ trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

.

Kiều Mạch Sanh cầm sách, liền xuống lầu đến sân cỏ đọc sách.

Cô rất thích đọc sách, vô luận loại sách nào đi nữa, cho dù sách chuyên môn, cô cũng có thể đọc được, không biết liền tra tự điển. Cho nên, sách trong thư viện trường học, cô học đại học mấy năm qua, đã bị nàng đọc xong hết rồi.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng mờ nhạt, tà tà nghiêng xuống, rất nhức mắt, cô cau mày, không đọc nữa, liền ngẩn người một hồi.

Khu vực ở đây cực kỳ tốt, cho nên, không gian yên tĩnh, âm thanh chim hót lúi lo, thật nhỏ mà rõ ràng, có cảm giác hòa mình vào tâm linh yên tĩnh, không thể không nói, cô rất thích phong cảnh ở đây.

Cô mỉm cười nhìn núi xa xa, lúc này, sau lưng truyền đến một giọng lãnh đạm: “Em ngược lại rất biết hưởng thụ.”

Kiều Mạch Sanh sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng cười một tiếng, “Em rất thích nơi này.”

Giản Thâm Dương nhàn nhạt liếc cô một cái, lần nữa nhìn sách trong tay cô, không nói gì.

Kiều Mạch Sanh nhìn bóng lưng hiên ngang của anh, bỗng nhiên nghĩ đến buồn tẻ.

Cô rủ xuống mí mắt, dừng lại, định mở miệng cùng anh nói nhiều vài lời: “Đại ca..”

Lúc hai từ này phát ra, Kiều Mạch Sanh cũng sửng sốt một chút, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ ngày kết hôn gọi, liền nói thành quen?

Thế nhưng, cô cảm thấy, gọi thẳng tên anh, gọi tên lại quá thân thiết, gọi chồng..

Cô, cô không quen.

Sau khi gọi, cô không lên tiếng, mà người trước mặt cũng không có một chút động tĩnh, Kiều Mạch Sanh không biết anh có nghe được mình gọi hay không.

Cho dù anh không mở miệng, cô vẫn là muốn chủ động cùng anh nói chuyện, hy vọng quan hệ của họ kéo gần một chút, đều là vợ chồng, coi như không thể ân ái giống như cha mẹ, ít nhất cũng không cần gặp mặt, giống như người xa lạ vậy.