Chương 1: Xuyên không đến thế giới khác - Ngạo Mạn

Phạm Trung Tín, 16 tuổi, học sinh cấp ba một trường Trung Học nhỏ ở ngoại thành.

Mặc dù rất thông minh và lanh lợi nhưng cuộc sống của hắn vô cùng nhàm chán, có thể vì xuất phát từ hoàn cảnh của hắn:

 Cha mẹ mất sớm, sống cùng chú nhưng chú hắn xem hắn như người dưng qua đường, đâm ra hắn suy nghĩ thật lệch lạc, hắn không dùng tài năng của mình để học tập mà trái lại, hắn lại chế ra cực kỳ nhiều trò để trêu chọc mọi người, mọi người phần ghét hắn, phần lại thương cảm cho hoàn cảnh của hắn, cũng làm ngơ như không chuyện gì vậy...

Cứ nghĩ bản thân là bá chủ, không ai dám động đến, họ Phạm đã lố lăng lại càng lố lăng hơn, mấy đứa nữ nhi cứ xa lánh hắn, không dám chạm mặt hắn, kẻo lại bị hắn trêu chọc thì lại khổ, cuộc sống của hắn cứ như vậy...

-        Cầu Cầu, ngươi nghe ta, mau đi theo ta...

-        Ngươi là ai? Cầu Cầu là ai? Ngươi đi mà gọi Cầu Cầu của ngươi đi, ta không phải Cầu Cầu, đừng đi theo ta...

-        Ngươi nhìn thấy ta thì tức là ngươi chính là Cầu Cầu, ngươi chính là chủ nhân của ta!

-        Ta không cần biết... Đừng làm loạn cuộc sống của ta... – Chưa nói hết câu, tên kia đã biến mất tự bao giờ, Tín nhìn xung quanh thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, cũng phải thôi, chắc họ nghĩ hắn nói chuyện một mình, nhớ những lần trước hắn trêu chọc mình, có mấy tên kia như bắt được thời cơ để phục thù vậy...

Họ Phạm tức giận, nhưng chỉ muốn đấm mấy tên kia nhưng chả làm gì được.

Bọn chúng treo hắn ngược lên cành cây, rồi lại đi reo hò rằng hắn tự kỷ, tự treo mình lên cây.

Xấu hổ lắm, nhục mặt lắm, người hay đi trêu chọc người khác lại bị người khác trêu chọc, hắn chẳng biết giấu mặt đi đâu, giờ mà chú hắn có thấy thì chắc cũng làm ngơ...

Bỗng nhiên hắn nhớ đến câu nói của kẻ bí ẩn kia, hắn gào to, gào rất to: “ Ngươi mau đến mà mang ta đi, ta muốn đi, ta muốn đi,...”

Tức thì trời mưa dữ dội, sấm chớp đùng đùng, những tên kia đều chạy đi trú mưa, chẳng ai để mắt đến hắn...

Sét đánh trúng nơi hắn bị treo, hắn biết mình sắp mất mạng, mắt nhắm nghiền như muốn khóc...

-        Đây là đâu, địa ngục đây ư, ta đã chết thật rồi sao...- Tín hốt hoảng thốt lên, trước mặt hắn là một không gian hỗn độn, không thể phân biệt bất cứ thứ gì...

Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra một thứ!

Trước mặt hắn là một thiếu niên trẻ tuổi tầm 12, 13 tuổi, ngồi trên một thứ giống như ngai vàng, thiếu niên đang trong giấc ngủ sâu chưa từng thấy...

Bỗng dưng nhận thấy xung quanh bất thường, hỗn loạn chưa từng thấy, Tín vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra...

Chưa định thần lại được, Tín lại thấy thiếu niên kia tỉnh giấc, rồi cứ hắn mà nhìn chằm chằm không dứt... Thiếu niên trầm tư suy nghĩ, ngẫm nghĩ một hồi lâu quyết định tiến đến gần Tín, cười một nụ cười lạnh lùng đến thầu xương...

Rồi thiếu niên từ từ tan biến vào hư vô...

Tín chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng dưng có tiếng vọng:

       -Phạm Cầu, ngươi mau dừng lại, ngươi đang đã đi quá xa rồi...

-Cầu ca ca, mau dừng lại... – Đột nhiên có tiếng nữ nhân...

       Lại là Cầu Cầu, hắn lại ai chứ, hắn liên quan gì đến ta chứ, nghĩ đến đó, Tín nhìn lên trời, mà quả thực chả biết đâu là trời, thế giới lúc này hỗn độn hết sức...

Trước mắt hắn xuất hiện một luồng sáng nhỏ, rồi từ từ to dần to dần, hắn cảm nhận rất rõ nguồn năng lượng nhưng chẳng thể biết nó là gì...

Không, không, phía sau ta, có chuyện gì... Tín quay mặt lại, hắn lại nhìn thấy nguồn năng lượng khác, nhưng lần này hắn cảm nhận lại trái ngược với ban nãy...

Đây là đâu chứ, địa ngục cũng không kì dị như thế này, Cầu Cầu, ngươi đưa ta đến đây vậy...

Hai nguồn năng lượng càng ngày càng tiến đến gần hắn, hắn hốt hoảng sợ đến mức mặt không còn giọt máu, tất cả những gì hắn nghe bây giờ chỉ có tiếng khóc nức nở, nhỏ dần, nhỏ dần...

- Tiểu Ca Ca, ngươi mau tỉnh dậy, cha ta về mà thấy ngươi nắm đây cha ta sẽ đánh ngươi chết đó!

Tín bàng hoàng thức giấc.

- Đây là đâu, chuyện lúc nãy là sao chứ, đầu ta đau quá...

-Lúc nãy là lúc nào, ngươi rơi từ trên trời xuống, không chết là may lắm rồi!

Bỗng nhiên hắn nhớ đến giọng nói của cô gái lúc nãy, thế nhưng nó cứ mờ nhạt dần đi...

"Có phải đó là cô gái này không..." Hắn nghĩ thầm, cùng lúc hắn ngước mặt lên, trước mắt hắn là tiểu muội độ 13, 14 tuổi nhưng hắn lại cảm thấy nguồn năng lượng cực mạnh trong người cô gái, không là gì so với hai nguồn năng lượng kia, nhưng cũng đủ khiến hắn toát mồ hôi...

-Cô, à không, em tên gì?

-Em? Ngươi đến từ đâu vậy? Ngôn ngữ của ngươi thật lạ tai...

-Không, không, ý ta muốn hỏi là muội tên gì?

-Ha, ta cứu ngươi, ta chưa kịp hỏi tên ngươi, ngươi lại hỏi tên ta, thật nực cười...

-Nếu cười, thì muội cứ việc cười, ta không ép...

Nói chưa hết câu, hắn đã bị ăn bạt tai vào mặt.

- Sao muội đánh ta, muội nói muốn cười, ta cho muội cười...

Bỗng dưng từ xa có tiếng vọng:

-Tiểu Thiên, ta về rồi...

-Cha... Người đã về...-Tiểu Thiên vội vàng lấy rơm che người Tín lại, vui vẻ chạy ra cửa.

Tín có thể nhìn ra được, nhưng thứ trước mắt hắn lại khiến hắn sốc không tưởng, cha của Tiểu Thiên là một hoà thượng và cũng chỉ tầm 25, 26...

-Ối- hắn phát ra một tiếng thét mà không kìm được.

Tên hoà thượng dường như đã nghe được tiếng "Ối", Tiểu Thiên sợ hãi:

-Chỉ là tiếng mèo kêu thôi... Cha...

-Đại Ca ngươi đã về rồi đúng không, không muốn ăn một chưởng của ta thì mau lộ diện đi!

-Cha nghe nhầm thôi, chỉ là tiếng...

Tín bỗng nhớ ra giọng nói của cô gái lúc nãy, nhưng hình như không phải giọng của Tiểu Thiên.

-Ối- Vết thương do Tiểu Thiên gây ra bỗng dưng lại nhói lên, hắn không kìm được.

-Thì ra là ngươi muốn ăn một chưởng của ta... -Tên hoà thượng quát.

- Ca Ca đã đi lâu lắm rồi mà cha, cũng đã hơn mười năm rồi, sống chết chưa rõ... Không chừng lại bị Hắc Quân ám hại rồi...

- Phạm Cầu, ngươi về đây ép muội muội ngươi nói chuyện xằng bậy, ta phải cho ngươi một chưởng...

Phạm Cầu? Lại là Cầu Cầu, ta và hắn có liên quan gì chứ...

Tên hoà thượng vận nội công, Tín thấy năng lượng hắn phát ra lại thua xa năng lượng hắn cảm nhận được trong người Tiểu Thiên.

Hắn bật cười thành tiếng: "Hoá ra ngươi ngông cuồng vậy cũng chả bằng cô nương 13 tuổi..."

Tên hoà thượng nóng lại càng thêm nóng, dốc toàn lực vào cú chưởng, mà quả thực, nếu Tín biết võ công còn đỡ được chứ tầm này... Tín chỉ có mà tan xác... Tiểu Thiên cũng lẳng lặng không dám xen vào...

-Dừng lại! - Từ phía xa, một lão hoà thượng già tiến lại gần hai người.

-Cha... Mau ngăn cản Thiếu Kinh lại!

Đâu ra lắm cha vậy, Tín nghĩ thầm, mắt lại hướng về lão hoà thượng, năng lượng mà lão phát ra thật là... kinh khủng!

-Thôi chết moẹ mày zồi, tiểu tử trọc đầu!

Câu nói của hắn dường như cũng lọt vào tai lão hoà thượng, lão vuốt nhẹ râu, niệm:

-Thiện tai, thiện tai...

Như biết mình nói sai, Tín nín lặng, không dám nói một lời, cùng lúc đó, lớp rơm ngụy trang cho Tín gần như bị rơi ra hết hơn nửa...

-Vị thí chủ kia, cho bần đạo xin danh tính, quê quán, mục đích của thí chủ là gì? Bần tăng sẽ không làm hại thí chủ đâu...

-Ta tên Phạm Trun... À không, ta là Phạm Cầu, chính là Phạm Cầu...

Không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu mà lại khai danh tính như vậy, nhưng quả thực, lông mày lão hoà thượng đã nhún lại.

-Thí chủ có thể khai rõ quê quán, mục đích thí chủ đến đây?

-Chuyện đó tại hạ xin được ẩn giấu, Tín tỏ ra cương nghị.

-Thôi thì thí chủ đã muốn giấu, bần đạo không muốn ép...

Nói đoạn lão hoà thượng tiến đến gần Tín như để nhìn rõ khuôn mặt hắn.

-Phạm Thí Chủ có muốn đến Lăng Phong Tự chúng tôi tham quan không? Bần tăng sẽ bảo các đệ tử tiếp đón khách chu đáo!

- Nếu ngài đã mời thì ta khó lòng mà từ chối được, mau dẫn ta đi!

Tiểu Thiên lắc đầu ngán ngẩm, lão hoà thượng liền ra lệnh cho tên tiểu hoà thượng đưa họ Phạm về chùa...