Chương 1: Thức tỉnh

- Cuộc đời này thật sự quá bất công! Suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu Phong.

Chỉ mới vài phút trước Phong còn vui vẻ đến muốn khóc khi vừa được nhận lương từ công việc bán hàng của mình. Thế là hắn đã có tiền để trả tiền nhà và tiền sinh hoạt trong tháng tới.

Phong là trẻ mồ côi, cha Phong bỏ mẹ con Phong đi từ khi hắn còn rất nhỏ. mẹ hắn đi làm vất vả nuôi hắn nên vài năm sau đó đã đổ bệnh và qua đời. Và thế là từ đó Phong chuyển đến sống cùng vs ông bà ngoại, ông bà là người hiền lành và rất yêu thương hắn.

Tưởng chừng cuộc sống yên ổn sẽ đến vs hắn. Nhưng không, chỉ sau không tới 2 năm ông và bà do tuổi đã cao lại nhiều bệnh nên cũng lần lượt qua đời. Lúc này Phong đã 16 tuổi và bắt đầu cuộc sống một mình đầy vất vả, hết làm thuê cho chỗ này rồi lại làm chỗ kia để kiếm đủ tiền chan trải cuộc sống và tiếp tục đi học.

Tuy hoan cảnh là thế nhưng Phong lại rất han học hỏi và thông minh, hắn cũng có sở thích đó là đọc truyện, hắn rất mê những truyện siêu anh hùng, những truyện huyền huyễn, tu tiên vv.... và cả truyện người lớn , đọc vào tất cả những lúc rảnh rỗi. Hắn luôn mơ ước mình có thể giống như các vị Thần, các vị đại năng có sức mạnh thông thiên và lập cho mình một dàn harem hùng hậu thì quả là tuyệt vời biết bao.

Phong cứ mơ vậy thôi chứ hắn biết thừa là mình đang bị ảo tưởng. Lúc này Phong đã 23 tuổi nhưng vẫn không một mảnh tình vắt vai bởi vì hắn quá nghèo làm gì có thời gian cho việc yêu đương, mà đó cũng ko phải là lý do duy nhất khiến gái không để ý đến hắn mà là do hắn khá xấu trai. Thân hình thấp bé, gầy gò, mặt thì lại không thể ưa nhìn nổi vs nhiều sẹo và rỗ Cộng thêm làn da hơi đen không biết là do vất vả hay do bẩm sinh nữa. Thế nên cuộc sống của hắn cứ trôi Đi như vậy.

Mà đúng vào lúc Phong vừa được cầm Tiền lương Cầm chưa kịp ấm, đúng lúc hắn Đi trên đường và nhìn thấy một chiếc điện thoại không biết ai đã làm rơi nó bên vệ đường. Khi cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại thì bỗng một chiếc xe mất lái lao thẳng đến và đâm vào hắn. Lúc mọi người xung quanh chạy lại và gọi xe cứu thương thì hắn đã dần mất đi ý thức. Phong miên man nghĩ tới cuộc đời ngắn ngủi sắp trôi qua của mình, trong lòng cười khổ không thôi. Tại Sao ông trời lại đối với hắn như vậy chứ, đã cướp Đi gia đình hắn rồi lại cướp đi tính mạng hắn sớm như vậy .

-Hazz!!! hắn thầm cười khổ - mong là kiếp sau sẽ có một cuộc sống dễ chịu hơn!

......

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên Phong tinh lại. Đập vào mắt hắn lúc này là một thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nó mềm mền và có màu trắng hồng cực kỳ hấp dẫn. Miệng của hắn cũng đang ngậm thứ đó . hắn muốn đưa tay lên để chạm vào thứ ấy bỗng nhiên lại dật mình phát hiện.

- Ủa tại sao lại là tay con nít??

Phong nghĩ. Thế mà thân hình Phong hiện tại lại là một thân thể trẻ con đang nằm bú ti trong vòng tay ấm áp của người mẹ xinh đẹp.

- Con ngoan cha đi săn yêu thú sắp về vs mẹ con mình rồi. Muaaa cực cưng của mẹ. Nào! Gọi mẹ đi con!!

Mẹ vừa hôn hắn một cái làm hắn tròn mắt, mẹ hắn rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt kiều mỵ, mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng và mái tóc dài đen mượt bồng bềnh. Mẹ hắn giống như một nàng tiên xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Đã rất lâu rồi hắn mới có lại cảm giác được mẹ âu yếm khiến cho hắn muốn nhào vào lòng mẹ mà ôm thật chặt không để mẹ rời xa hắn một lần nữa.

- Oa chào 2 mẹ con cha đã về rồi đây! Tiểu bảo bối của cha cho cha hôn một cái nào!

Vừa về tới, cha hắn đã hai mắt toả sáng vủa đi tới vừa nói.

- hừ chàng vừa mới về trên người có nhiều mồ hôi thế kia mà muốn động vào con trai Sao?

Mẹ hắn yêu kiều gắt.

- Nhu nhi vậy thì nàng cho ta hôn nàng một cái trước có được không!?

- chàng nghĩ hay lắm.

Thì ra đây chính là cha hắn. kiếp trước hắn không có cha nên luôn muốn có được tình thương của cả cha và mẹ. Cuối cùng hắn cũng được toại nguyện.

Sau đó Phong biết được cha hắn tên là Triệu Cương ,mẹ hắn là Lục Nhu còn thân thể nhỏ bé của hắn được đặt là Triệu Phong. Lúc này thì hắn cũng rõ hoan cảnh của mình. Thì ra hắn đã xuyên không linh hồn và dung hợp vào con của cặp phu thê này, tuy hắn không thực sự là con của hai người nhưng đây là ước muốn của hắn đó là có một gia đình hoan chỉnh, hơn nữa đây còn là thân thể của con trái họ. Kiếp trước ông trời bất công Vậy thì nếu đã được một lần sống lại đành dùng thân thể này để bắt đầu cuộc sống mới.

Thời gian thấm thoát đã trôi qua được chừng 10 năm. Lúc này Triệu Phong đã là một thiếu niên 11- 12 tuổi. Trong những năm qua hắn cũng đã tìm hiểu và biết kha khá về thế giới này.

Nơi đây chính là tu tiên giới mà hắn hay đọc trong những bộ truyện mà hắn từng xem ở kiếp trước. Biết được nó làm hắn vừa mừng lại vừa sợ.

Mừng là vì trước kia khi đọc truyện hắn thường mơ có một này hắn được tu tiên, truy Cầu đại đạo trường sinh, bảo vệ người thân.

Sợ vì đây là một thế giới cường giả vi tôn, kể mạnh mới được phép Lên tiếng. Và còn một thứ khiến Triệu Phong bất an đó là tu tiên giới đang ở trong thời kỳ " Kỷ Nguyên hỗn loạn" bởi vì thiên địa hỗn loạn ,thiên tài xuất hiện lớp lớp, các chủng tộc khác nhau diễn ra phân tranh ,các tên Ma đầu lợi dụng phong ấn yếu kém mà thoát ra gây hoạ khắp nơi ,các tu sĩ ngã xuống rât nhiều , xuất hiện nhiều loài Ma thú cuồng bạo tấn công các thành trì. khắp tu tiên giới phân tranh tài nguyên, ân oán tích tụ rồi bộc phát khiến cả tu tiên giới rơi vào hỗn loạn.

Triệu Phong hắn cũng đã học hỏi được rất nhiều Kiến thức và kinh nghiệm về thế giới này.

    Thế giới này có rất nhiều tu sĩ tinh thông những thứ khác nhau, có người luyện đan,luyện khí, có người tinh thông khôi lỗi, khống thú, phù chú, trận pháp.....

Cảnh giới từ thấp đến cao, trong mỗi cảnh giới chia ra làm sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ gồm có: Luyện khí cảnh, trúc cơ cảnh, kết đan cảnh, nguyên anh cảnh, hóa thần cảnh, luyện hư cảnh, hợp thể cảnh, đại thừa cảnh,thiên kiếp cảnh, ngụy tiên cảnh.

Nghe nói thiên kiếp cảnh đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, còn ngụy tiên cảnh cũng chỉ có trong truyền thuyết. Bên trên còn cấp bậc nào không thì không ai biết, bởi vì chưa ai vượt qua được ngưỡng cửa cuối cùng kia.

Cũng như tu sĩ, yêu thú cũng được phân chia cấp bậc từ nhất giai yêu thú đến thập giai, yêu thú đến tứ giai có thể nói chuyện như con người tương đương với nguyên anh, đến lục giai sẽ hóa hình người tương đương với luyện hư.

Hắn cũng đã biết được nơi mà hắn đang sống có tên là Thanh Nguyên trấn, là một trấn khá nhỏ nằm ở rìa của Đông đại lục .Tu tiên giới có 4 đại lục lớn đó là Đông đại lục - Tây đại lục - Nam đại lục và Bắc đại lục. Cha mẹ hắn đều là kết đan cảnh và thường tiến vào các sơn mạch và bí cảnh cổ sưa để tầm bảo ,săn bắt yêu thú bán lấy linh thạch.

Tính ra Triệu Phong đến thế giới này đã hơn 10 năm, cuộc sống vui vẻ bên cha mẹ làm cho hắn dần quên đi cuộc sống kiếp trước cũng quyên mất sự tàn khốc của thế giới này.

Đến một ngày khi hắn đang tu luyện trong sân, trên tay là một khối linh thạch hạ phẩm đang toả ra quang mang nhè nhẹ .hắn tuy tư chất thông minh nhưng khi kiểm tra lại được xách định có thể chất khá kém không thích hợp cho tu luyện, nhưng hắn làm Sao mà bỏ cuộc được chứ, hắn vẫn cứ cố gắng tu luyện ,cha mẹ cũng ủng hộ hắn và tập trung tài nguyên cho hắn. Nhưng cố gắng mấy năm hắn cũng mới chỉ là luyện khí trung kỳ.

Bỗng có người từ xa hớt hải chaỵ tới, người này là một trung niên mái tóc hơi bạc mặc một bộ Trường bào cũ màu lam,trên người có vài vết thương. Phát hiện ra trung niên đang đến phía mình Triệu Phong từ từ mở mắt, hắn thở hắt ra một hơi đợi trung niên kia đến thì Lên tiến chào.

- Lam thúc, thúc có chuyện gì tìm con vậy?

- Tiểu Phong, thúc thật có lỗi vs cha mẹ ngươi. Thức có lỗi vs ngươi!

Chỉ thấy Lam thúc khuôn mặt ấy nay và tự trách giống như đã làm sai chuyện gì vậy.

- Lam thức à có chuyện gì vậy.

Nhìn vẻ mặt của Lam Thức, Triệu Phong cảm thấy trong lòng bất an, liền thúc giục.

Lam thúc lại áy náy đáp:

- Cha mẹ ngươi vì cứu ta thoát khỏi vây công yêu thú nên đã ngã xuống rồi!

- cái gì!!!!

Triệu Phong nhảy dựng, đầu ong Lên một tiếng, cắn răng hỏi.

- Lam thúc rốt cuộc là có chuyện gì?

Lúc này Lam thức mới đem chuyện sảy ra trong cổ địa kể lại cho hắn. Thì ra là cha mẹ hắn cùng Lam thúc và vài tu sĩ khác lập đội, trong lúc thâm nhập cổ địa đã phát hiện một gốc linh thảo hiếm ngàn năm được một con tứ giai yêu thú canh giữ, nhóm cha mẹ hắn liên thủ giao chiến cuối cùng lấy được linh thảo, đúng lúc này có một nhóm người Đi tới trong nhóm đó còn có một nguyên anh sơ kỳ còn lại là kết đan, thì ra bọn định ngư ông đắc lợi nên mới cố ý để cho nhóm cha mẹ hắn tiêu hao rồi mới nhảy ra cướp.

Do đã tiêu hao quá lớn nên nhóm cha mẹ hắn không cách nào chống đỡ đành phải chạy trốn nhưng lúc này do động tĩnh quá lớn và mui máu tanh đã dẫn dắt rất nhiều yêu thú đến trong đó có mấy đầu tứ giai. Kết quả là cha mẹ hắn liều chết mở đường sống mới để cho Lam thúc thoát thân.

Nghe đến đây hắn không khỏi thất thần, trái Tim đau nhói. Bất giác có hai dòng lệ nóng từ từ chảy xuống, bàn tay bất giác đã nắm chặt đến rướm máu.

- Lam thúc, thúc có biết là ai đã vây công cướp mọi người không. Con phải báo thù cho cha mẹ!

Hắn kiên định đáp. Chỉ có hắn mới biết, tuy hắn không thật sự là con của họ nhưng thân xác này lại là do họ sinh ra, là họ đã cho hắn tình thương cho hắn có một gia đình hoàn chỉnh .

- Tiểu Phong, tuy thúc không mong ngươi Đi báo thù bởi thực lực ngươi còn quá yếu, tìm chúng bao thù chỉ là nộp mạnh thôi!

- thúc có thể nói cho ngươi biết chúng là ai, nhưng ngươi phải hứa với ta là không có đủ thực lực tuyệt đối không nên đi tìm chúng.

- Được con hứa vs thức!

- chúng đều là đệ tử của Thiên ưng cốc

Nói rồi dừng chân khí ngưng hình chúng ra cho Triệu Phong xem.

Kể từ ngày hôm đó Triệu Phong hắn lại cố gắng thêm gấp bội, quyết có một ngày khi có đủ thực lực sẽ san bằng Thiên ưng cốc.

Một ngày này đất trời gió mây vần vũ, có một thiếu niên chừng 15-16 tuổi đang một mình bước Đi từng bước cẩn thận trong một cổ địa rộng lớn, thiếu niên này chính là Triệu Phong lúc này hắn đã ra dáng một thanh niên trông khá anh tuấn trên mặt chứa một vẻ kiên nghị trước tuổi. Chải qua mấy năm sống tự lập một mình hắn cũng đã trở lại giống như kiếp trước chi có một mình, hắn biết nếu như mình muốn mạnh Lên thì chi còn cách ra ngoài lịnh luyện ,tìm kiếm cơ duyên cho mình.

Lúc này Triệu Phong đã bất giác Đi đến một đại điện chỉ còn lại phế tich hoang tàn và mang một loại khí tức Hồng hoang nhàn nhạt ít ai cảm nhận được, hắn cẩn thận tiến vào ngay khi vừa bước qua một tấm bìa đá sứt mẻ, khi hắn tò mò đưa tay vuốt nhẹ tro bụi bên trên thì xung quanh lóe Lên các tia sáng kỳ quái .Một trận pháp truyền tống Lóe Lên rồi mang theo Triệu Phong với vẻ mặt vẫn còn đang hoảng hốt nhưng vô lực chống lại rồi biến mất. Khi tất cả yên lặng trở lại thì cổ địa này cũng từ từ sinh ra dấu hiệu tan vỡ mà không ai phát hiện ra.

Quay lại với Triệu Phong. Lúc này hắn mới từ từ tỉnh lại sau hôn mê, mà lúc này trong đầu hắn là một trận quay cuồng khiến cho hắn khó chịu không thôi. Lát sau khi mọi thứ tốt hơn hắn mới có thời gian xem sét xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện quanh hắn Chỉ có một mảnh hỗn độn tràn ngập khí tức hủy diệt, man hoang, sơ khai. Bất giác hắn đã lạc trong thế giới này một thời gian khá dài rồi. Hắn chi biết bản thân cứ Đi và đi, tuy trong lòng lo lắng gặp Nguy hiểm nhung nhớ tới lời mẹ từng nói nguy hiểm thường Đi đôi với cơ duyên nên hắn cắn răng cố chịu, không gian trong đây còn có một lực lượng vô hình đè nặng Lên tinh thần hắn, mài mòn ý trí của hắn.

- không được .ta Phải kiên trì, ta phải thoát khỏi đây, ta muốn chở thành cường giả, ta không muốn cam chịu số phận mà chết đi đầy đáng thương như kiếp trước, đúng, ta phải cố chịu!

Mãi cho đến khi Triệu Phong hắn sắp không thể chịu nổi nữa thì một âm thanh vang lên bên tai :

- Tinh, Hệ Thống Hỗn Độn Chí Tôn đang được thức tỉnh 10%....50%........90%...100%.

- Tinh, thức tỉnh hoàn tất. Mời chủ nhân kiểm tra!!

Âm thanh này có phần cứng nhắc nhưng lại như tiếng sét đánh thẳng vào đầu Triệu Phong làm hắn không thể tin nổi.

Triệu Phong ngơ ngác một lúc lâu mới hồi thần lại sau đó không khỏi kinh hỉ. Đây chẳng phải là hệ thống mà mình hay đọc trong truyện sao, hắn cũng không phải không biết đã sảy ra chuyện gì .

- Tinh, chủ Nhân có nghe tôi nói không vậy?

Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên bên tai.

- Ngươi đích xác là hệ thống của ta?

Triệu Phong hắn cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy nữa.

- Tinh, tôi đích xác là hệ thống của chủ nhân, được sinh ra để trợ giúp chủ nhân hoàn thành mong muốn!

- vậy hệ thống ngươi có biết đây là đâu không?