Chương 13: Luận Bàn

Quả nhiên, một lúc sau khi hai người vừa dọn dẹp xong thì có mấy khí tức tiếp cận căn nhà. Tuy vậy, hai người cũng chẳng lo lắng, khi thấy khí tức đã đến gần, Long Tuyết chỉ mỉm cười, nhìn Ngạo Thiên:

“Chúng ta ra tiếp đón khách. ”

Ngạo Thiên chỉ gật đầu đi theo sau, mở nụ cười ngây thơ. Dù sao thì Long Tuyết cũng chưa đủ can đảm để thừa nhận mối quan hệ của hai người, đặc biệt là người quen. Hơn nữa chính là hắn chưa đủ thực lực để chống lại với lời ra tiếng lại của thiên hạ.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì hai người cũng đã ra đến ngoài sân, hắn nhìn thấy gần mười người đều mặc chiến giáp đen toàn thân, tuy nhiên vẫn để lộ mặt, trên ngực mỗi người đều mang huy hiệu chữ Điện Biên. Đặc biệt, huy hiệu của người đi đầu có màu bạc trong khi những người còn lại có huy hiệu màu đen, hiển nhiên người này chính là thủ lĩnh của tiểu đội này.

“Không biết cơn gió nào đưa Lý Dân đoàn trưởng đến đây?” Long Tuyết vừa ra đến cửa, nhìn thấy mấy người ở ngoài liền hỏi.

“Thành chủ phát hiện khu vực này có chút linh lực giao động bất thường nên cử chúng ta đang đi kiểm tra. Không biết Băng phu nhân ở đây có phát hiện điều gì không?”

Lý Dân thấy nàng đi ra, có chút khách khí đáp lời.

“Mấy ngày nay, ta tu luyện có chút đột phá vậy mà làm phiền Lý Dân đoàn trưởng cũng như thành chủ, chỉ mong các bị không trách khứ.”

Long Tuyết vẫn thảm nhiên nói. Vừa dứt lời nàng liền bộc phát khí tức Bán Bộ Niết Bàn ra ngoài. Khì thật nàng đã đột phá ở trong rừng gần một tháng trước nhưng nàng áp chế xuống để giữ cho mình một lá bái phòng thân, chỉ là lúc nãy ngưng tự âm văn gây ra động tĩnh thật sự không thể che dấu được.

Mà khi bước vào bán bộ Niết bàn đồng nghĩa ngươi đã vô hạn tiếp cận đến niết bàn cảnh, sẽ lập tức bị các thế lực chú ý, nếu có thể sẽ được mời vào thế lực của mình hay ít nhất là nắm được ý định của đối phương, đặc biệt là tán tu sống ngay gần Phủ như nàng lại càng bị để ý. Dù sao thì ở Đại Việt, Niết Bàn đã là đỉnh phong cảnh giới, không thể nào khinh thường.

Thấy khí thế vừa xuất ra, Lý Dân liền mỉm cười:

“Chúc mừng Băng phu nhân đột phá, tiến gần hơn đến Niết Bàn cảnh. Không biết phu nhân có hứng thú gia nhập vào dưới quân đội của phủ chủ không?”

Long Tuyết như biết trước hắn sẽ hỏi như vậy, mặt không đổi sắc, bĩnh tĩnh nói.

“Thứ lỗi, thân làm tán tu tự do tự tại, không thích luật lệ gò bó, không thể tham gia quân đội của phủ chủ, mong Lý đoàn trưởng thông cảm.”

“Nếu phu nhân không có hứng thú thì chúng ta cũng không ép buộc. Nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Ta xin phép trở về. Tuy nhiên, trước khi trở về xin phép phu nhân đồng ý với một yêu cầu nhỏ”

“Không biết ngài có yêu cầu gì?”

“Ba chiêu. Ta muốn chúng ta có một cuộc luận bàn, không biết ý phu nhân thế nào.”

“Được” Long Tuyết cũng đồng ý ngay lập tức dù biết rằng mục đích của cuộc luận bàn này. Tuy nhiên, ngay chính nàng cũng muốn thử xem thực lực của mình đến đâu.

Ngay sau đó hai người tiến ra khu vực khác để tiến hành trận đấu.

“Được chúng ta có thể bắt đầu. Phu nhân có thể ra tay trước.” khi hai người đi xa được một đoạn thì Lý Dân lên tiếng

“Nếu ngài đã nhường thì ta cũng không khách khí.” Long Tuyết cũng gật đầu.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, Long Tuyết nâng tay lên, vô số phong linh lực hội tụ lại ngón tay trỏ, đồng thời nàng cũng vận dụng một âm dương văn…

“Thanh Phong Chỉ”

Xoẹt…

Một chỉ cực nhanh lao đi, như muôn xuyên thủng vạn vật trên đường đi của nó.

Lý Dân phía kia dù tự tin nhường nàng nhưng cũng đã vận chuyển linh lực sẵn để đề phòng. Khi thấy một chỉ khi lao đến lập tức thi triễn vũ kỹ phòng thủ.

“Hình Nhân Đá”

Ngay lập tức dưới mặt đất có ba hình nhân đá chồi lên. Tuy nhiên hắn đã đánh giá cao mấy cái hình nhân đá. Khi hình chỉ chạm đến hình nhân đầu tiên thì Lý Dân biến sắc, nhanh chóng né tránh.

Bùm Bùm Bùm Bùm

Phong Thanh Chỉ xuyên qua phá huỷ ba hình nhân những vẫn tiếp tục tiến lên va chạm với vách núi đối diện.

Lý Dân né được nhưng trong mắt không khỏi kinh dị khi nhìn một chỉ kinh khủng đó.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, tay hắn lập tực xuất hiện một thanh đao. Một đao bá đạo chém ra, đao ảnh bay ra mang theo ý chí sát phạt hung mãnh như muốn cắt đôi thiên địa.

“Đao ý, thú vị” ngay lập trên tay Long Tuyết xuất hiện một cây cung, một tay kéo cung đồng thời ngưng tụ một mũi tên, tay nàng thả dây cung. Mũi tên từ cung bay ra cũng như ánh đao kia vậy, chúng đều mang theo một ý chí bá đạo như muốn xuyên thủng vạn vật.

Bùm

Hai công kích va chạm vào nhau, sóng xung kích lan ra tứ phía khiến khu vực có chút đổ nát, cây cối xung quanh đều đã đổ rạp.

Nhìn hai người chiến đấu, Ngạo Thiên trong lòng sôi sục “đây chính là cảnh tượng những cường giả chiến đấu sao?”

Hắn miên man suy nghĩ thì tiếng của linh nhi đã vang lên trong đầu: “ Hai người trong Hoá Linh cảnh đã là cực mạnh, lĩnh ngộ ra Binh ý có lẽ chỉ thua cách thiên tài ở vũ kỹ mà họ sở hữu chưa được cao cấp mà thôi.”

Nghe Linh Nhi nói vậy hắn cũng chỉ biết gật đầu, dù sao một thời gian bên cạnh hắn cũng biết được nhãn lực cũng như độ hiểu biết của nha đầu này cực rộng.

Bên cạnh Ngạo Thiên, mấy tên lính cũng khiếp sợ: “ Không nghờ Băng phu nhân lại sở hữu Cung ý, lại có thể ngang tay với đoàn trưởng”

“Đúng vậy, nàng mới chỉ là tán tu, tài nguyên có hạn vậy mà đã mạnh mẽ như vậy.”

Trong khi bên ngoài bàn tán, khói bụi cũng tan đi, thân ảnh của Long Tuyết cùng Lý Dân hiện ra, cả hai cũng không vấn đề gì dù sao chỉ là luận bàn đến giới hạn liền dừng.

Hai người nhìn nhau thì Long Tuyết chợt nói: “ Lý đoàn trưởng một chiêu quyết định”

“được” Lý Dân cũng gật đầu

Linh lực hai người vận chuyển, Lý Dân cầm chắc đao, linh lực liên tục gia trì vào thanh đao miệng quát lớn:

“Phá sơn trảm”

Long Tuyết cũng không chần chừ lập tức kéo cung, linh lực lập tức tụ thành tiễn cùng lúc nàng cũng huy động đến hai âm dương văn tiếp tục gia trì.

“Xuyên Dương Tiễn”

Oành Oành Oành Oành

Hai công kích mang khí thế kinh khủng va chạm vào nhau, linh lực xung quanh bùng nổ cuồn cuộn ra xung quanh.

Thấy cảnh như vậy, mấy tên lính đứng ngoài chỉ cười khổ nhìn nhau, trong đó có một tên than thở “không ngờ chiến lực của đoàn trưởng lại mạnh mẽ như vậy, ta còn tính một thời gian nữa sẽ tham gia khảo hạch tiến lên cấp đoàn trưởng, xem ra có chút vọng tưởng.”

Hắn đang là phó đoàn trưởng tu vi cũng đã hoá linh trung kỳ lại thêm thời gian gần đây hắn đổi quân công tích luỹ được vũ kỹ cấp niết bàn, cứ nghĩ rằng như vậy chiến lực hắn sẽ tăng một đoạn dài, tự tin có thể tham gia khảo hạch nhưng chứng kiến màn luận bàn này khiến tâm hắn lung lay. Đây chỉ là luận bàn chắc chắn đã thu tay mà đã như thế này thì không hiểu khi khảo hạch cần phải cầm cự với một đoàn trưởng trong một nén hương sẽ khó khăn như nào?

Mấy tên xung quanh cũng đồng cảm với hắn, bình thường đoàn trưởng chỉ đạo đội hình chiến đấu đù có ra tay không có bộc lộ nhiều nên bọn hắn cũng không ước lượng được chiến lực cấp đoàn trưởng là như thế nào. Nay thấy đoàn trưởng ra tay bọn hắn mới biết được chiến lực của đoàn trưởng lại kinh khủng như vậy.

Một lúc sau khói bụi tan hết chỉ thấy Lý đoàn trưởng khoé môi đã chảy máu, sắc mặt hơi trắng, có chút ểu oải. Nhìn sang bên còn lại chỉ thấy một cái cái đang lơ lửng trên không. Đột nhiên nó mở ra, bên trong Long Tuyết gần như không hao tổn gì, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, trên môi luôn nở nụ cười như tiên tử hạ phàm.

Đừng nói mấy tên lính lần đầu thấy cảnh này, Ngạo Thiên chứng kiến cũng đã vài lần mà vẫn cảm thấy rung động mãnh liệt.

Lý Dân thở ra một hơi nhìn lấy Long Tuyết nói: “ Băng phu nhân quả nhiên thực lực phi phàm, tại hạ cam bái hạ phong”

“Lý đoàn trưởng không cần phải khiêm tốn như vậy, dù sao ta cũng đã sử dụng đến chiêu thứ tư để đỡ lấy dư chấn của công kích, đáng ra chính ta mới là người thua” Long Tuyết nói

Thấy Long Tuyết nói vậy biết hai bên muốn giữ mặt cho nhau nên hắn cũng không nói gì thêm. Người ngoài có thể thấy là hắn và nàng có thực lực ngang nhâu nhưng thật ra trong chiêu thứ ba, đòn đánh của hắn có phần yếu thế hơn đối phương một chút.

“Nhiệm vụ mà thành chủ giao cho cũng đã hoàn thành, tai hạ cần trở về báo cáo với thành chủ, đãn làm phiền hai người.” Lý Dân nói giọng có thêm vái phần nể trọng, dù sao người ta có thực lực hơn hắn

“Vậy xin cáo từ lý đoàn trưởng. Nhân tiện ngài cũng giúp ta chuyển lời đến thành chủ là ta sẽ không làm điều gì gây bất lợi cho Phủ nên mong phủ chủ không cần lo lắng.” Long Tuyết nói.

Lý Dân nghe câu nói đó xong trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn đáp lại: “ Băng phu nhân yên tâm ta sẽ chuyển lời đến phủ chủ đại nhân.” Nói xong hắn cũng quay người dời đi.

Long Tuyết thấy bọn hắn dời đi cũng thở ra một hơi, dính dáng đến các thế lực thật là có chút mệt mỏi. Đột nhiên, có vòng tay ôm lấy eo nàng, tuy nhiên nàng cũng không có phản kháng chỉ nhẹ nhàng dựa vào người đằng sau đó.

Người đó đương nhiên là Ngạo Thiên. Hắn ôm lấy nàng, hai người cứ đứng nhìn lấy khung cảnh phía xa, một lúc thì hắn đột nhiên lên tiếng: “chúng ta về nhà thôi.” Dứt lời hắn hơi cúi người xuống bế nàng lên, rồi bước nhẹ từng bước trở về.

Vừa trở về đến nhà tiếng hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu hắn.

--------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

--------------------------------------------

Cảm ơn mọi người.

Nếu thích mọi người cho truyện một tim nha.