Chương 2: Ui mẹ ơi xuyên thế giới Tây Du

Lâm Hiên vung vung tay, một luồng đạo khí lập tức phun trào.

Thư Viện Chư Thiên bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng bắt đầu chiếu lên người Đại Hắc, tựa hồ như đang dò xét cái gì đó.

Đột nhiên, một quyển sách rơi xuống, Đại Hắc nhảy lên một cái, dùng miệng ngậm lấy.

Sau đó say sưa ngon lành lật sách ra xem.

“Con chó này đúng là kỳ lạ, sao nó lại thích đọc sách..”

Lâm Hiên lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Thư Viện Chư Thiên, chỉ có Lâm Hiên mới có tư cách lấy sách từ giá sách, bởi vậy, mỗi một lần Đại Hắc muốn đọc sách đều cần Lâm Hiên lấy giúp.

"Ha ha, nhìn xem Hắc Hoàng tiền bối đi theo Diệp Phàm lại làm chuyện lừa gạt gì nữa đây!"

Đại Hắc nằm rạp trên mặt đất, nhìn vào quyển sách, chính là “Già Thiên”.

Lâm Hiên ngẩng đầu, nhìn thời tiết sáng sủa, gật gật đầu, mở miệng nói:

"Hôm nay thời tiết không tệ, Đại Hắc, không bằng chúng ta đi ra ngoài phơi nắng đi!"

Rất nhanh, Lâm Hiên mang theo Đại Hắc đi ra ngoài thư viện.

Lâm Hiên nằm trên ghế ở bãi cát, cởi trần, nửa người dưới mặc quần ống rộng, đeo kính râm.

Trong tay cầm một quả dừa, dùng một ống hút, đang tận hưởng phong cảnh ven biển này.

Đại Hắc thì nằm sấp bên cạnh Lâm Hiên, đang say sưa đọc sách.

Lâm Hiên uể oải nằm trên bãi cát, sau khi hắn xuyên không đã ở trên hòn đảo này, nói đúng hơn là ở trong Thư Viện Chư Thiên.

Hắn cũng không biết đây là thế giới nào.

Hắn tính cách nhát gan, cũng từng nghĩ tới chuyện vượt biển để khám phá thế giới này.

Nhưng mà…

Hệ thống không dạy hắn cái gì cả, chỉ có trời mới biết đây là thế giới như thế nào.

Nếu như là thế giới lịch sử hay thế giới võ hiệp thì còn đỡ, nhưng lỡ đâu là một thế giới kỳ lạ kinh dị thì… Lâm Hiên cảm giác bản thân không có cách nào để tự bảo vệ bản thân, ra ngoài khám phá thế giới chỉ sợ là chết không rõ nguyên nhân.

Lâm Hiên duỗi cái lưng mệt mỏi, lẩm bẩm tự nói với bản thân: “Còn không bằng ở đây sống đến cuối đời… Hả? Hình như có một chấm đen từ xa đang đến đây?”

Trong lúc Lâm Hiên duỗi lưng lại nhìn thấy phía xa xa có một vật tựa như một cái bè đang tiến đến hòn đảo này.

Trên bè trúc, chính là Mỹ Hầu Vương đang trên con đường tìm kiếm tiên duyên.

Mỹ Hầu Vương nhìn thấy tiên đảo, giống như người chết đuối nhìn thấy cái phao cứu mạng, nằm trên bè trúc, không ngừng hướng đến tiên đảo mà đi.

Sau khi tới gần tiên đảo, Mỹ Hầu Vương nhìn thấy Lâm Hiên đang nằm trên ghế ở bãi biển.

"Đây chắc chắn là tiên nhân trên tiên đảo, ta du ngoạn nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người nào ăn mặc như vậy? Người này chắc chắn chính là đại thần tiên ở nơi này!"

Hai tay Mỹ Hầu Vương xuôi chiều dòng nước cho bè trúc, hắn đã đi du ngoạn khắp nơi trong nhiều năm, chưa từng gặp qua người nào có tạo hình giống Lâm Hiên.

Trong mắt Mỹ Hầu Vương, lúc này Lâm Hiên trác tuyệt như thế, chắc cahwns chính là thần phật tiên mà hắn tốn công tìm kiếm.

"Tiên nhân…"

Một giọng nói xa xa truyền vào trong tai Lâm Hiên.

Lâm Hiên bàng con mẹ nó hoàng.

Hơn một thập kỷ không nghe thấy tiếng nói từ người khác ngoài Đại Hắc.

Lâm Hiên hơi hạ kính râm xuống, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một con khỉ đang cưỡi bè trúc lớn tiếng gọi hắn.

Một con khỉ?

Mỹ Hầu Vương nhìn thấy Lâm Hiên nghe được tiếng kêu của hắn, trong lòng càng kích động, mở miệng tiếp tục nói:

"Tiên trưởng, đệ tử chính là Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Mỹ Hầu Vương, du ngoạn qua biển, đặc biệt tới đây để tìm tiên nhân. Trên biển rộng này, ngẫu nhiên gặp được tiên duyên, lúc này mới tìm được ngươi! Cầu tiên nhân hãy thu ta làm đồ đệ!”

“Phụtt!”

Lâm Hiên nghe được lời nói của con khỉ kia, nước dừa trong miệng trực tiếp phun ra.

Hoa Quả sơn, Thủy Liêm động? Mỹ Hầu Vương? !

Đó không phải là Tôn Ngộ Không hay sao? !

Con mẹ nó! Đây là thế giới Tây Du Ký!

Lâm Hiên trợn tròn mắt.

Con khỉ trên bè trúc, một thân mặc da thú, rách nát, nhưng một đôi mắt lại sáng như một vì sao giữa trời đêm.

Điều này hoàn toàn phù hợp với Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký phiên bản năm 1986 trong ký ức của Lâm Hiên.

Đây là Tôn Ngộ Không!

Điều đó có nghĩa, đây là thế giới Tây Du Ký, con khỉ này bây giờ đang vượt biển đi tìm học đạo!

Ụ á!

Lâm Hiên đột nhiên đứng dậy, cả người hóa đá.

Thế giới Tây Du Ký, chính là thế giới tiếp theo của Phong Thần Bảng.

Thiên đạo an bài Tây Du, chính là Phật Môn và Huyền Môn đạo giáo bày mưu tính kế đánh cược với nhau.

Đây chính là âm mưu lớn mà chư thiên thần phật đều tham dự.

Đường Tăng trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, đằng sau vô số yêu ma đều là có mối quan hệ con ông cháu cha...

Lâm Hiên, một phàm nhân tay không tấc sắt, thế mà lại bị cuốn vào thế giới Tây Du Ký.

Lâm Hiên ngây người ra như một bức tượng đá.

Giờ phút này, trong mắt Mỹ Hầu Vương.

Lâm Hiên đầu mang kính râm, thân dưới mặc một chiếc quần đùi xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng đặc biệt.

Mỹ Hầu Vương nhìn Lâm Hiên, cảm giác hào quang trên toàn thế giới đều hội tụ trên người Lâm Hiên.

Nhất là Lâm Hiên giờ phút này lại bình tĩnh vô cùng, cứ như vậy mà đứng, rơi vào trong mắt Mỹ Hầu Vương lại có một loại cảm giác của cao nhân đắc đạo, không màng chuyện trước mắt.

Lâm Hiên: Sao ngươi có thể suy diễn ra đến mức đó! Ta là đang sợ đến mức choáng con mẹ nó váng!